Có lẽ Nguyễn Tuyết Vy nó cũng không sai bởi vì những gì mà cô ta biết được là do mẹ cô ta kể, từ một tiểu tam Nguyễn Mỹ Anh biến mình trong câu chuyện ảo tưởng của bà ta thành nhân vật chính, bà ta với Nguyễn Bình Minh yêu nhau không sai người sai là người không có được tình yêu.
Nguyễn Mỹ Anh là người đến sau nhưng vì để che lấp quá khứ xấu xa của mình mà luôn luôn kể mình và Nguyễn Bình Minh yêu nhau thế nào, nói bóng nói gió những điều không tốt về mẹ nguyên chủ nhưng những người trong vòng hào môn đều biết quá khứ của bà ta ngoài mặt thì vui vẻ đấy lòng nhưng bên trong thì không biết khinh thường bà ta bao nhiêu, chỉ có những người bạn của Nguyễn Tuyết Vy tin câu chuyện bịa đặt hoang đường này.
Những cô cậu thiếu niên đang trong độ tuổi mơ mộng, ảnh hưởng của tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài rất dễ kích động, đó cũng là lí do Triệu Hải An đi đâu cũng bị ghét như vậy.
Hải An vào lớp đi thẳng đến bàn học của nguyên chủ
Hôm qua thi nốt môn Tiếng Anh là xong, bây giờ lên lớp thầy cô chỉ cho ôn tập và ngồi chơi thôi.
Nguyên chủ toàn quen với những đứa bạn chẳng ra hồn nên Hải An cũng không muốn phiền phức giao lưu với bất kỳ ai hết, ngồi lủi thủi một mình trong góc chơi điện thoại.
Cô không muốn để thời gian của mình trôi qua vô nghĩa lướt lướt Facebook xem có công việc online nào không để kiếm chút tiền, đã quyết định xé rách mặt với ông ba cực phẩm kia thì cô nhất định phải tự lo tất cả mọi thứ sau này.
Công việc làm thêm rất đa dạng nhưng rất ít việc online tầm mắt cô chợt dừng trước bài viết tuyển phiên dịch viên của một app truyện nào đó, app sẽ cung cấp truyện cho dịch giả nhiệm vụ của phiên dịch viên là dịch truyện tranh hoặc tiểu thuyết bất kỳ, truyện của nước ngoài rất đa dạng có nhiều thứ tiếng trong đó phổ biến nhất là tiếng Anh và tiếng Trung.
Hai thứ tiếng này Hải An không giỏi lắm nhưng còn có Google dịch mà, có chị Google hỗ trợ cô không lo lắm dù sao thì rảnh rỗi có thời gian cô mới làm thôi chứ mới mức lương 15k / chương ít ỏi như vậy không thể đủ cho cô tiêu xài được.
Một tiếng trôi qua nhanh chóng, còn đang chăm chú vào điện thoại đột nhiên có người đạp mạnh vào bàn của cô, khiến Hải An giật mình mà làm rơi điện thoại.
" Trần Hải An mày cũng mặt dày thật đấy, gian lận thi cử mà vẫn có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đi học.
Mày không thấy xấu hổi à?."
Hải An nhướn mày nhìn nữ sinh trước mặt, hỏi: " Liên quan gì tới mày không?."
" Sao lại không liên quan, cả lớp có mỗi mình mày chép phao, vì một mình mày mà cả lớp cũng bị bêu xấu theo.
Mày còn có mặt mũi hỏi liên quan gì tới tao à?." Nói xong nữ sinh này cùng đám bạn động tay động chân với cô, Hải An sắc mặt không đổi đạp mạnh bàn về phía đám nữ sinh đó khiến mấy cô ả chuẩn bị xông lên túm tóc cô ngã ra đất.
Lực cái bàn va vào không nhẹ thêm vào cơ thể của mấy người này vốn yếu ớt chỉ là cậy đám đông, thích bắt nạt kẻ yếu nhưng khi bắt nạt đứa mạnh hơn mình thì lập tức tắt điện.
Đám chị em cây khế của nguyên chủ đứng một bên cảm thấy xem đủ rồi, vốn tưởng sẽ nhìn thấy cảnh Hải An bị đánh, đợi mấy nữ sinh kia đánh gần xong mới tới can ngăn bán cho Hải An một cái nhân tình.
Nhất định con nhỏ kia sẽ cảm kích nhìn bọn ả, càng cung phụng bọn ả nhiều hơn, đến lúc đó bắt nó mua đồ gì cho mình nhỉ?!.
Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy vui sướng, 4 nữ sinh tiến lên đá vài cái vào người những nữ sinh nằm dưới đất, hung dữ nói:
" Tô Minh Nguyệt, mày dám động vào bạn tao, muốn chết đúng không hả?."
Nữ sinh cầm đầu tên Tô Minh Nguyệt kia bị đá động vào vết bầm do Hải An gây ra liền " Ai ui! " rên rỉ đau đớn, ả vẫn cố trấn tĩnh cười khinh bỉ với nữ sinh vừa đá ả:
" Ha! Chúng mày với nó chị em cái l*n gì, một lũ chuyên đi đào mỏ của người ta có tư cách gì mà nói tao?."
Đáp lại cô ta là những cú đá mạnh của nữ sinh kia, hình như lời nói của Tô Minh Nguyệt đã chọc trúng tim đen của cô ả nên những cú đá sau này ả đá mạnh hơn, mấy người bạn của Tô Minh Nguyệt đứng dậy nhưng bị 3 nữ sinh khác ngăn lại, ai láo nháo cũng được tặng free một cái tát trời giáng.
Học sinh trong lớp thờ ơ xem kịch vui, học sinh của những lớp khác cũng sang xem náo nhiệt góp vui.
" Các em đang làm gì vậy?."
Một cô giáo trẻ chui vào từ giữa đám đông, cô nhanh chóng tách hai bên ra.
Hải An từ lúc đám chị em cây khế nhảy vào đánh Tô Minh Nguyệt đã chuồn về chỗ từ lâu rồi, nhưng dù vậy cô vẫn không thoát được kiếp được rước lên phòng hiệu trưởng uống nước chè.
Cô chỉ có thể mặc niệm trong lòng xin lỗi nguyên chủ, từ lúc cô xuyên đến đây không ngày nào không có drama, biến nguyên chủ từ một học sinh ngoan giờ thành học sinh hư trong mắt thầy cô.
Tôi cũng không muốn điều đó xảy ra đâu, cô ở dưới suối vàng đừng trừ tích phân của tôi nhé.
Cứ đà này chắc Hải An phải sớm nghỉ học hoặc chuyển trường cho yên cái thân, suốt ngày có người kiếm chuyện với mình, động tí là muốn đánh muốn tát chẳng ai thích cả.
Rất là mệt mỏi!.