Tường Vi bị một bàn tràn ngập đồ ăn giá trên triệu đô làm sốc văn hóa, trái tim quặn thắt từng cơn.
Tiền a...!đó là tiền hết nha, đúng là chỉ có người đã mất đi thì mới biết trân trọng, bây giờ tên đại ca kia phung phí của như vậy chắc chắn sau này hắn sẽ hối hận.
Dù sao cũng không phải tiền của mình người ta có lòng mời ăn thì ăn thôi ^^.
Thế là trước đôi mắt kinh hãi của người giúp việc, Tường Vi tự nhiên ngồi xuống bàn ăn.
Trứng cá muốn Beluga, gan ngỗng đạo đức, thịt bò Kobe, 24k Pizza, Fleur Burger, Pizza Hoàng Gia, vv....!món nào cũng ngon muốn nuốt lưỡi luôn.
Vì quá đói mà Tường Vi không hề để ý xơi hết cả bàn luôn, người hầu đứng bên cạnh muốn nói rồi thôi, cuối cùng trơ mắt nhìn vị phu nhân nhã nhặn hàng ngày giờ ăn như heo bị bỏ đói lâu ngày, tống hết đồ ăn trên bàn vào bụng mình.
Lúc tên đại ca xã hội đen sáng nay Tường Vi gặp đi xuống thì cô đã cho hết một bàn ăn rồi, trên bàn lúc này chỉ còn là đĩa không cùng vài mảnh vụn bánh.
Tường Vi: " Thôi chết rồi!."
Cô vậy mà ăn hết mấy chục tỷ của người ta, OMG! Help me.
Người đàn ông đẹp trai thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, thấy đồ ăn của mình bị người ta ăn hết cũng không tỏ vẻ khó chịu gì cả.Người ta tỏ vẻ cao thượng, phóng khoáng như vậy làm Tường Vi ngại muốn chết.
" Thật...!thật xin lỗi, tôi không có ý ăn hết đồ ăn nhà anh đâu...!do tôi đói quá....!"
" Cô vẫn mặc bộ đồ bẩn này từ sáng tới giờ?."
Trọng điểm mà người đàn ông này không đặt trên bàn ăn, không thèm để để ý cắt ngang bắt bẻ cô.
Tường Vi sửng sốt nhìn lại quần áo trên thân mình, đúng là dính không ít vết bẩn, nếu đứng gần còn có thể ngửi thấy mùi thum thủm thuộc về rác.
Cô ngại ngùng gãi đầu:
" Cái này cũng không thể trách tôi được, ai bảo anh bắt tôi ở đây không cho tôi đi về chứ.
Không đi về làm sao tôi thay quần áo mới được."
Người đàn ông nghe cô nói như vậy liền nhíu mày: " Về đâu? Cô định giở trò gì nữa đây?."
" Ơ hay cái anh này, anh nghĩ anh đẹp trai lại giàu có nên tôi phải nghĩ đủ mọi cách để cuốn lấy anh hả? Mạch não anh bình thường một chút được không."
Hắn ta lần nữa ném ánh mắt giết người cho cô rồi đi lên lầu.
Người gì đâu mà khó ưa quá vậy trời!
Tường Vi chửi thầm trong lòng, hừ quyết tâm phải ăn sập nhà hắn.
Cái gì cũng phải từ từ, ăn no
đã rồi chạy trốn sau.
Nhà bếp bưng lên đồ ăn mới tiếp tục bị Tường Vi chén hết, chén no nê cô được người giúp việc dẫn lên tầng 3.
Bước vào phòng ngủ sang trọng, tràn đầy đồ đắt tiền khiến Tường Vy tiếp tục choáng ngợp bởi độ xa xỉ của chủ nhân nhà này.
Ở đây giường ngủ, sô-pha hay một lọ mỹ phẩm thôi cũng là giá trên trời, làm con tin mà được hưởng thụ nhiều thì tốt như thế này thì ai cũng muốn làm.
Căn phòng sạch sẽ không chút bụi bặm, sàn nhà bóng loáng thức có thể soi bóng mình luôn làm Tường Vi không dám đi dép vào vì sợ làm bẩn cái sàn bạc tỉ của người ta.
Hôm nay cô ăn hết mười mấy tỉ của người ta tuy người ta không tỏ vẻ gì nhưng ai biết có ghi nợ trong lòng không, lợi dụng cô nghèo khổ không có tiền ép buộc có phải hiến gan hiến thận cho nữ chính nào đó thì xong đời luôn.
Rốt cuộc nên trốn hay không đây?.
Trốn thì không tìm được đường ra làm sao trốn, mà không trốn chẳng nhẽ để người ta cho lên thớt mặc người ta mổ xẻ à.
Aizz thật đau đầu!
Tường Vi hít thở thật sâu, quyết định gạt bỏ mọi phiền não sang một bên, rất quen thuộc đi đến trước tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ ra.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bàn tay đang cầm nội y của cô ngừng lại có chút khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên ngồi ở trong căn phòng này, vậy tại sao mọi thứ xung quanh lại khiến cô cảm thấy quen thuộc như vậy, thậm chí còn biết cái nào là tủ để quần áo.
Một cơn đau bất ngờ ập tới, Tường Vi ôm đầu khổ sở ngã xuống.
Cô nhăn nhó khổ sở lăn lộn, hét lớn nhưng cơn đau không hề thuyên giảm mà ngày càng tăng.
" A A A..."
Tường Vi đau đớn hét trong tuyệt vòng, căn phòng này cách âm quá tốt dù bạn có hét đến mức rách cổ họng thì ở bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy một chút âm thanh nào.
Tường Vi ngất đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm trong bệnh viện.
" Phu nhân, người tỉnh rồi."
Nữ người hầu mắt xanh tóc vàng thấy cô tỉnh dậy liền chạy tới hỏi hang ân cần, bất quá cô ấy nói tiếng Anh Tường Vi không hiểu.
Tường Vi bất lực cố gắng nhớ đến chút tiếng Anh ít ỏi của mình, trả lời cô ấy: " Am nót geo." ( I'm not well: Tôi không tốt lắm.)
" Okay.
Ngài hãy bình tĩnh, bác sĩ sẽ tới ngay."
Không lâu sau đó mấy người bác sĩ cùng y tá lũ lượt kéo vào, kiểm, kiểm tra, nói, nói chuyện làm xong tất cả chỉ cần 20 phút..