Lâm Phương Oanh sau khi chết oan liền kí kết hợp đồng với hệ thống với mong muốn kiếm đủ công đức để đi đầu thai, quên đi quá khứ đau khổ kia.
Ai ngờ mong muốn này lại kéo dài trong hàng trăm, hàng nghìn năm.
Được hưởng nhiều đặc quyền, lại còn có tuổi thọ vô tận, trường sinh bất lão thì chẳng ai cưỡng được cả.
Cô muốn thông minh có thông minh, quyến rũ có quyến rũ, trưởng thành qua nhiều thế giới.
Nhiệm vụ giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện của hàng triệu người đổi lấy sự bất tử, điều mà rất nhiều kẻ mong người ngóng mãi không có được.
Dạo gần đây không hiểu sao hệ thống của một nhiệm vụ giả mới luôn gặp trục trặc khiến Lâm Phương Oanh phải đi lấp hố.
Không biết công ty làm ăn kiểu gì đây là lần thứ hai rồi, Phương Oanh không hề nguyện ý đi vì điểm công đức chẳng được bao nhiêu, với lại mấy cái nhiệm vụ tân thủ này quá đơn giản đối với một kẻ già đời như cô.
Bất mãn thì bất mãn nhưng nhiệm vụ do cấp trên an bài không làm thì trực tiếp bị xa thải, bị bắt đi đầu thai thì công sức mà Phương Oanh bỏ ra bao nhiêu lâu nay sẽ đổ sông đổ biển hết.
Lâm Phương Oanh vừa mở mắt liền bị cơn đau đớn đánh úp, cô khẽ rên một cái muốn vặn vẹo người nhưng phát hiện càng động càng đau.
Y tá đang truyền dịch cho cô thấy người bệnh đã tỉnh vội vàng chạy đến đè Phương Oanh xuống không cho cô ngọ nguậy.
" Aizz! Cái chị này, đừng động đậy!."
Phương Oanh cam chịu không dám làm gì nữa, nữ y tá thấy cô nằm im liền dặn dò: " Tôi đi gọi bác sĩ, chị không được cử động đâu đấy." Nói rồi liền đi ra ngoài.
Ngoại trừ lúc chết tới giờ thì Lâm Phương Oanh chưa bao giờ phải chịu đau như thế này cả, trong đầu vừa nghĩ trên tay cô liền xuất hiện một viên thuốc đen xì, bóng loáng khá đẹp mắt.
Phương Oanh không hề nghĩ ngợi gì liền trực tiếp tống vào miệng, vừa nuốt xuống trong một giây tất cả đau đớn đều biến mất.
Đây là thuốc giảm đau đến từ tu chân giới, một thế giới nhiệm vụ mà cô từng tới.
Tu chân giới và tinh tế là một trong những thế giới phải làm nhiệm vụ nhiều nhất của nhiệm vụ giả chính thức, bởi vì nơi đây sinh tồn khắc nghiệt, trật tự hỗn loạn phân biệt giai cấp giàu nghèo, đẳng cấp nặng nhất nên có nhiều người chết oan, không cam lòng oán hận ngập trời.
Linh hồn ủy thác càng nhiều thì nhiệm vụ giả cũng nhiều, giữa nhiệm vụ giả với nhau cũng có sự tranh đấu gay gắt, không màng tất cả chỉ để hoàn thành tốt nhiệm vụ có được lợi ích nhiều nhất.
Phương Oanh nhắm mắt tiếp thu kí ức của thân thể này.
Triệu Hải An, mẹ mất, có người cha không yêu thương và hai mẹ con kế cực phẩm, luôn nghĩ cách chiếm đoạt tài sản mà mẹ ruột để lại cho cô.
Ha! Khá là cẩu huyết đấy chứ.
Nhìn cả cơ thể đều bị băng bó ánh mắt Phương Oanh lạnh xuống, chịu thiệt thòi nhiều như vậy nếu không đáp lễ thật lớn cho người gây ra thương tích này cho cô thì quá là không lễ phép rồi.
Khác với quỷ nghèo Nguyễn Hải An, Lâm Phương Oanh sở hữu một không gian rộng lớn, vừa có thể gieo trồng và trữ đồ và có thể mang vào nhiều thế giới giúp thuận tiện cho việc sưu tầm bảo vật.
Là con gái nên Phương Oanh rất thích vàng bạc, châu báu, trang sức lấp lánh, đẹp mắt nên cô thu thập không ít.
Nếu mà mang ra chắc chắn sập Trái Đất này luôn.
Bác sĩ rất nhanh đã xuất hiện, kiểm tra toàn thân hết hơn 20 phút mới xong.
Nữ bác sĩ trung niên ân cần hỏi cô: " Cháu có cảm thấy khó chịu ở đâu không? "
" Không ạ." Phương Oanh lễ phép đáp lại.
" Cháu có người nhà gì không, bên bệnh viện không liên lạc được với gia đình cháu.
Cháu liên hệ với gia đình để tạm thanh toán tiền viện phí nhé!"
" Cháu không có người nhà thì sao ạ?."
Bác sĩ không ngờ cô gái nhỏ như vậy mà song thân đã mất, không có người thân chăm sóc.
Cảm thấy cô bé rất đáng thương, giọng nói của bà cũng nhẹ nhàng hơn: " Bác sẽ bảo cô y tá giúp cháu đi lấy hóa đơn sau đó mang lên để cháu thanh toán nhé."
" Vâng cảm ơn bác sĩ, cảm ơn chị y tá." Phương Oanh tươi cười lễ phép cảm ơn hai người họ.
Bác sĩ và y tá lần lượt rời đi, căn phòng bệnh chỉ còn mỗi mình cô lộ ra sự trống vắng, cô đơn.
Phương Oanh lúc này mới có thời gian kiểm tra tủ đồ của nguyên chủ, chỉ có một cái cặp sách.
Lục lọi mãi cô mới tìm thấy cái điện thoại, kiểm tra tài khoản ngân hàng phát hiện cũng có kha khá tiền, xem ra nhiệm vụ giả kia rất chăm chỉ đi làm thêm.
Bụng cô đột nhiên kêu lên rõ to, phát tan không gian yên tĩnh.
May mà đây là phòng vip nên chỉ có mình Phương Oanh nếu không chắc cô phải đào hố chui xuống quá.
Thật mất mặt đại lão!
Trong đầu vừa nghĩ một cái cặp lồng lớn đã xuất hiện trên tay cô, Phương Oanh hí hửng mở ra hương thơm của bánh bao nóng hổi đã lan tỏa khắp không gian kín.
Cô không nhịn được liền nhanh chóng cầm một cái bánh bao nhân thịt lên ăn, bánh bao xốp mềm ngọt, nhân thịt đầy đủ nguyên liệu vị vừa miệng, ăn ngon muốn nuốt lưỡi luôn.
Ngày thường Phương Oanh ăn không hề cản thấy gì nhưng hình như do xuyên vào cơ thể này mấy ngày rồi chưa một miếng cơm vào bụng nên ăn gì cũng ngon hơn thì phải..