Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí


Nguyễn Tuyết Vi và Nguyễn Mỹ Anh đã quen cuộc sống giàu có, tiêu tiền như rác giờ Nguyễn Bình Minh coi như nửa cái người chết không ai quản bọn họ tiêu tiền như nào nữa nên hai mẹ con càng vung tay quá trán.

Nhất là Nguyễn Tuyết Vi, nhân duyên trong trường của cô ta dạo này cực kì kém, bị chúng nữ sinh xa lánh thậm chí ác ý bắt nạt, ngoại trừ một vài nam sinh còn u mê cô ta ra thì không ai nguyện ý lại gần Nguyễn Tuyết Vi cả.
Vì thế Nguyễn Tuyết Vi đành phải hạ mình đi chơi với mấy học sinh nghèo, trường bọn họ dĩ nhiên không chỉ có mỗi con em nhà giàu học, để thi đấu hằng năm với các trường khác trong thành phố học sinh phải có năng lực thật sự, không ít con em nhà có điều kiện khó khăn được trường tuyển thẳng bao ăn, bao ở, nếu mà mang lại thành tích tốt cho trường học còn được thưởng thêm.

Những học sinh này được thầy cô bảo vệ cực kì, ngay cả mấy kẻ gia cảnh giàu có cà lơ phất phơ cũng không dám đụng bọn họ vì chỉ cần động vào một cọng lông thôi mấy người đó sẽ bị khai trừ ngay.

Bị đuổi học xong đi xin nhập học những nơi khác cũng chẳng trường nào thèm nhận, nó sẽ dược ghi vào học bạ theo hết cuộc đời.
Những học sinh giỏi này dành hết tâm huyết vào việc học, phải nói là học muốn tàu hỏa nhập ma luôn mà vẫn cứ đâm đầu thường thì họ rất ít nói chuyện hay gây sự với người khác, mấy cái drama cũng chẳng bao giờ để ý, bạn học cùng lớp còn không nhớ mặt chứ đừng nói đến Nguyễn Tuyết Vy là ai.

Lớp cô ta có mấy bạn nữ học sinh giỏi ngồi ở một góc thường như người vô hình chẳng có chút tồn tại cảm nào, Nguyễn Tuyết Vi muốn làm thân với người ta nhưng mấy nữ sinh đó cứ ậm ừ trả lời qua loa chỉ một mực giải giải đề, đọc sách, thỉnh thoảng hỏi bài nhau đẩy cô ta ra dìa.

Dù Nguyễn Tuyết Vi mặt dày tới đâu thì cũng thấy nóng mặt, cô ta đường đường là đại tiểu thư Thành Phát hạ mình chơi với mấy đứa quỷ nghèo mà bọn nó dám ghét bỏ cô ta, không biết tự lượng sức mình.

Với mối quan hệ rộng lớn của Thành Phát có tin hay không chỉ cần cô ta nói một tiếng sẽ chẳng công ty nào dám nhận bọn họ cả.


Nguyễn Tuyết Vi vẫn chưa nhận thấy được tình cảnh của mình, tiền Nguyễn Bình Minh tích cóp tuy nhiều nhưng với sức phá hoại kinh người của hai mẹ con này nhanh chóng thấy đáy, Nguyễn Tuyết Vi để lấy lòng mấy nữ sinh trong lớp quay lại chơi với mình bỏ ra không ít tiền để mua đồ cho họ còn Nguyễn Mỹ Anh thì dùng lượng lớn số tiền để đi spa tắm trắng, hồi xuân các kiểu.

Hơn nữa bà ta là một con nghiện cờ bạc, chơi thua suốt nhưng vẫn cứ chơi đến lúc phát hiện ra không ổn thì đã quá muộn.

Bệnh viện bên kia gọi đến liên tục thúc dục bà ta nộp viện phí, Nguyễn Mỹ Anh lúc này mới nhớ người chồng thực vật còn đang nằm viện của mình.

Vừa mới thua tiền khiến tâm trạng bà ta rất tồi tệ, thầm nghĩ sao ông ta không chết đi cho rồi chỉ giỏi làm khổ vợ con.
Kiểm tra tài khoản ngân hàng phát hiện chỉ còn 500 triệu, Nguyễn Mỹ Anh mới phát giác mình với con gái tiêu quá trớn rồi như thế này làm sao trụ được đến khi Nguyễn Tuyết Vi học đại học, còn phải lo tiền chạy chữa cho lão gì kia nữa.

Bỏ cờ bạc là không thể nào, phải làm sao đây?.
Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Nguyễn Mỹ Anh.
Đúng rồi, không phải còn 30% cổ phần của tiện nhân kia sao, bán nó không phải bà ta liền có mấy chục tỉ sao.
Lâm Phương Oanh chưa động động đến bà mẹ kế ác độc ngược lại bà ta đến tận cửa rồi, buổi tối như thường lệ cô đi đến quán bar ăn chơi trác táng, 2 giờ đêm mới đi về.

Bà của tài xế Trương Lâm Phong nhập viện nên hắn phải trông nom bà, hiện tại hắn thừa tiền thuê hộ lí chăm sóc bà nhưng dù sao đó cũng là người ngoài không thể làm chu đáo như người nhà được, thời gian đón Phương Oanh trễ hơn một chút.

Một chiếc xe màu đen không biết từ đâu lao đến trước mặt cô, trên xe có hai tên đàn ông cường tráng lực lưỡng hung thần áp sát tiến đến không nói lời nào lôi cô vào xe, một tên dùng dao kề vào cổ Lâm Phương Oanh uy hiếp giống như chỉ cần cô phát ra một tiếng là hắn liền cắt cổ cô.

Lâm Phương Oanh bình tĩnh ngồi vào xe, chiếc xe lao vun vút trong đêm đen rất nhanh liền dừng lại trước một nhà xưởng bỏ hoang.
" Xuống xe." Tên ngồi bên cạnh cô quát lớn muốn thô bạo ném cô xuống đất nhưng mọi chuyện không như hắn tưởng tượng, ngoại trừ góc áo của Lâm Phương Oạn bị rách mất một tí thì cả người vẫn đứng vững như cây tùng chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Sắc mặt hắn ta khó coi sau đó cười lạnh, bây giờ vẫn còn ra vẻ bình tĩnh lắm tí nữa bị đại ca hắn dạy dỗ xem có sợ đái ra quần không.
Lâm Phương Oanh được đưa đến trước mặt một tên so với mấy người bắt cô đến còn cao lớn vạm vỡ hơn thấy bọn này cung kính như vậy chắc hẳn là " đại ca " mà bọn họ vừa nhắc đến, khuôn mặt xấu xí hung tợn tóc nhuộm loạn thất bát tao đủ loại màu, khí chất xã hội đen toát ra từ xương tủy tạo cảm giác "tao không dễ chọc, đụng vào tao thì liệu hồn", ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế nhựa nhỏ mà đỏ.

Có thể thấy tên này rất mộng năng, chân ghế bị trọng lực ép xuốnh như muốn tùy thời bị gãy nhưng nó vẫn cố gắng chống đỡ đến cùng.

Đàn em hắn đứng đằng sau áp giải Lâm Phương Oanh, một cước đạp để cô ngã quỳ trên mặt đất đầy sỏi đá.
Cô rất phối hợp xuống ngã khuỵu xuống, khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi nói:
" Đây là đâu? Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi, mấy người có biết bắt giữ người trái phép sẽ bị cảnh sát bắt không?."
" Ha! Mấy thằng chó đó dám động vào ông xem, ông chém chết luôn."
Tên đại ca rất hài lòng thưởng thức sự sợ hãi của con mồi, hắn dập tắt điếu thuốc đưa một tờ giấy tới trước mặt Lâm Phương Oanh, ra lệnh:
"Mày có hai lựa chọn, một là kí tên điềm chỉ vào tờ giấy này rồi tao tha cho, hai là..." Tên đại ca bỗng rút ra một khẩu súng nhanh chóng lên đạn rồi chỉ vào giữa mi tâm cô:
" Tao tiễn mày xuống hoàng tuyền, chọn nhanh lên súng của tao không có kiên nhẫn đâu."

Lâm Phương Oanh bị hành động của đối phương dọa sợ xanh xám mặt mày, cô run run nhận lấy bút từ đối phương mắt thấy cô chuẩn bị kí, cổ tay chợt chuyển hướng đâm thẳng cây bút bi vào một bên mắt của hắn.
" A A A A A..." Tên đại ca ôm lấy mắt mình ngã từ trên ghế xuống lăn lộn dưới đất.
" Đại ca! "
Đối phương chưa kịp lấy lại tinh thần Lâm Phương Oanh liền đánh gục cả lũ, sau đó trói chúng lại với nhau.
Mấy tên đàn ông không ngờ một cô gái nhìn nhỏ bé yếu đuối như cô lại ghê gớm như vậy, một quyền hạ gục một tên bọn hắn gần như một con kiến tùy ý bị người ta chém giết.

" Ai đã sai tụi mày bắt cóc tao?."
Im lặng
" Được rồi, không ai trả lời đúng không?." Nói rồi Phương Oanh cười lạnh tiến về phía tên đại ca đánh đấm liên tiếp vào người hắn, sức lực cô lớn đánh không hề nương tay, tên đại ca từ rên rỉ kêu đau sau đó chỉ có thể phát ra tiếng kêu như muỗi, yếu ớt tới nỗi khiến người ta cảm thấy hắn sắp thăng thiên tới nơi.
Bọn họ là đám người dựa vào làm việc xấu cho người ta để kiếm sống, nếu không có đại ca dẫn dắt thì không biết cuộc đời bọn hắn sẽ đi đâu về đâu, bọn hắn mang ơn đại ca mới có được như ngày hôm nay, bắt bọn hắn trơ mắt nhìn anh em mình chết trước mặt quả thật chính là tra tấn tinh thần bọn hắn.
" Tôi khai, tôi khai.

Làm ơn dừng lại." Một tên nhịn không được nữa òa khóc cầu xin Lâm Phương Oanh, tên bên cạnh liền quát lớn ngăn cản hắn:
" Trần Huân!."
" Bọn tôi nhận lệnh của cấp trên, cũng không biết là ai thuê chúng tôi bắt cóc cô, tôi thề đấy."
Lâm Phương Oanh sắc mặt âm trầm đọc hết một lượt giấy tở trên tay, cười lạnh.
Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần cô kí tên điềm chỉ tay 30% cổ phần Thành Phát và bất động sản của ông ngoại để lại cho cô sẽ được ủy quyềng sang cho người kia.


Mà người kia là ai không phải nói cũng biết, kẻ luôn tham lam nghĩ muốn chiếm lấy tất cả của cô chỉ có hai mẹ con Nguyễn Tuyết Vi chứ còn ai vào đây nữa.
Cô không ngờ mình để bà ta thảnh thơi chưa động gì đến lại khiến Nguyễn Mỹ Anh gan lớn như vậy, còn nghĩ động vào tài sản thuộc về nguyên chủ.
Đã xác định được mục tiêu Lâm Phương Oanh muốn rời đi, trước khi đi còn nhét một viên thuốc vào miệng tên đại ca, trong nháy mắt cơ thể hắn khôi phục bình thường giống như hắn bị thương lúc nãy là ảo giác của mấy người vậy.
" Lần này tao tha cho mạng chó của chúng mày, lần sau tao gọi đi đâu liền phải đi nghe chưa? "
" Dạ dạ vâng ạ."
Không còn xe nào khác Lâm Phương Oanh đành phải cưỡi con xe của bọn bắt cóc trở về, đi được nửa đường mới nhớ tới chưa thông báo với tài xế.
Mở điện thoại ra có hơn 100 cuộc gọi nhỡ đều là của Trương Lâm Phong đủ thấy đối phương không nhìn thấy cô, gọi điện không ai thèm nghe sốt ruột thế nào.
Lâm Phương Oanh gửi tin nhắn kêu hắn không cần phải đón cô nữa, cô đang đi nhờ xe bạn về rồi.

Rất nhanh Trương Lâm Phong đã trả lời:
[ Trương Lâm Phong: Bà cô của tôi ơi, cô làm tôi hết hồn hà.

Không tìm thấy cô tôi sợ gần chết tưởng cô xảy ra chuyện gì không may liền đi tới đồn cảnh sát gần đó báo án nhưng cảnh sát bảo chỉ khi người mất tích sau 24 giờ mới treo ảnh tìm người được, tôi sốt hết cả ruột may mà cô không sao.]
[ An Nhiên: Ồ ]
[ Trương Lâm Phong: Uy uy! Người ta lo lắng cho cô vậy mà cô chỉ lạnh lùng ồ là sao? ]
[ An Nhiên: Ừ ]
[...].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận