Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí


Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát.
Lâm Phương Oanh nghe cái tên Lý Hải Yến một lần nữa khi Trần Minh Thư tới nhà cô chơi tết, cô ấy rất thích xem bát quái diễn viên xx nổi tiếng của Hollywood ngoại tình, chuyện tình anh em nương tựa vân vân và mây mây, Minh Thư cảm thấy cuộc sống của cô quá buồn tẻ nên thường xuyên kể chuyện mà cô ấy đọc được cho cô.

Lâm Phương Oanh không ngờ mình còn chưa ra tay con khốn mất dạy Yến đã bị cảnh sát bắt rồi.
" Nghe nói là cô ta đã bắt cóc em trai cùng cha khác mẹ của mình rồi giết hại nó một cách dã man, cả camera và dấu vân tay để lại hiện trường đều chứng minh điều đó nhưng Yến vẫn kêu oan, cô ta nói chuyện này không phải do cô ta làm mà là do một người khác, Cảnh sát hỏi là ai thì cô ta lại không chịu khai.

Quả nhiên người xưa nói không sai không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn mặt mũi xinh xắn đâu đến nỗi ai mà ngờ cô ta lại là kẻ giết người không ghê tay, còn là kiểu biến thái thích ngược thi nữa, chậc chậc!"
Lâm Phương Oanh ậm ờ nghe cô ấy kể chuyện, không lâu sau Minh Thư liền đổi chủ đề khác, Lâm Phương Oanh thỉnh thoảng gật đầu phụ họa vài câu như thể vẫn đang chăm chú lắng nghe, đầu óc thì đang bay trên mây.
Vụ của Yến còn được lên cả đài truyền hình quốc gia, trên mạng càng thảo luận sôi nổi vấn đề này hơn vì đây được công nhận là vụ án ghê rợn nhất sau vụ ăn thịt người ở Nông Lâm năm 1973.
Lâm Phương Oanh thường ngày đều nghĩ đến tiêu tiền những việc không liên quan đến cô thì cô sẽ không để ý, nhưng liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ của cô thì cô không những sẽ chú ý mà còn tiện thể bỏ đá xuống giếng.

Tiễn đi Trần Minh Thư, Lâm Phương Oanh liền mở điện thoại ra hóng bát quái.
[ Tất tần tật vụ án giết người phanh thây ở tỉnh xx.
Chắc hẳn trong mấy ngày tết này ngoại trừ đi chơi, xum vầy cùng gia đình thì không ít người quan tâm đến vụ án giết người phanh thây rùng rợn ở tỉnh xx.

Được biết quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân là chị em ruột cùng cha khác mẹ, hung thủ tên là Lý Hải Yến năm nay 16 tuổi và hiện đang theo học tại trường trung học phổ thông xx,sau khi bố mẹ ly dị thì cô sống với bố.

Không hề giống mấy tình tiết trong phim bị dì ghẻ cha dượng bắt nạt mà ngược lại mẹ kế và cha rất cưng chiều cô ta, cái gì cũng được hưởng thụ tốt nhất muốn gì được nấy.


Lý Hải Yến bắt đầu thay đổi khi cô ta vô tình đăng nhập vào trang wed bí ẩn dành cho những kẻ thích giết chóc, bệnh hoạn, cảnh sát theo lời khai kiểm tra điện thoại cá nhân của Yến nhưng không phát hiện trang wed nào không đúng cả nhưng khi xem thư viện ảnh của cô ta thì lại phát hiện nhiều ảnh chụp xác động vật bị phanh thây, video hành hạ động vật nhỏ bé đến chết, đây là chứng cứ chứng tỏ Yến có vấn đề về thần kinh.

Theo lời khai của hung thủ Yến cô ta bắt cóc em trai vì cảm thấy em trai rất đáng ghét, suốt ngày khóc lóc om sòm khiến cô ta như muốn điên lên, thế là Yến lên kế hoạch bắt cóc và tàn nhẫn giết em trai mình.

Hiện tại Lý Hải Yến đang bị giam giữ chờ ngày xét xử, cô ta vẫn kiên quyết không nhận tội.
Phiên tòa xét xử bị cáo Lý Hải Yến sẽ được mở ra vào ngày 10 sắp tới tại tòa án nhân dân tối cao tỉnh xx, nếu bạn cảm thấy nội dung này hay thì đừng quên bấm nút like và follow ủng hộ page nhé.]
Ở khu bình luận mọi người đều sôi nổi thảo luận:
Hoàn Châu Các Cách: Trẻ con bây giờ đều đáng sợ vậy sao.
Page này lập ra để nói yêu N: Cô ta là trẻ vị thành niên, xử lí kiểu gì nhỉ?.
Quyên Quyên: Ngày xưa thương cho roi cho vọt, bây giờ các ông bố bà mẹ chiều chuộng con hết mức nhất là mấy nhà có tiền, bố mẹ mải mê kiếm tiền không chăm lo giáo dục con gái nên mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như bây giờ đây.
Nga Thiên: @Quyên Quyên bạn thù giàu à?.
Quyên Quyên: @Nga Thiên bạn thấy tôi có nói sai câu nào không, đó là tình trạng của xã hội ngày nay.
....
Mùng 7 kết thúc kỳ nghỉ Tết, học sinh trở lại trường học bắt đầu chuẩn bị thi giữa học kỳ 2, Trần Minh Thư và Nguyễn Trường An là cánh tay đắc lực của cô chủ nhiệm cả ngày chả biết chạy đi đâu, lắm lúc Trần Minh Thư trở về lớp liền nằm gục ra bàn.

Lâm Phương Oanh không nhịn được hỏi thăm cô ấy:
" Cậu ổn không?"
" Không ổn chút nào!"
Cô ấy vừa phải ôn thi vừa phải giúp cô giáo làm hồ sơ cho các anh chị lớp 12, chạy đi chạy lại rất mệt mỏi.
" Mệt mà sao cậu còn đi phụ cô làm gì, phụ giúp phải có thời gian chứ.


"
" Aizz...!học bá như cậu không hiểu đâu..."
Minh Thư thở dài ngao ngán.
Lâm Phương Oanh: "..."
Minh Thư thờ dài ngao ngán.
Sau khi tan học Lâm Phương Oanh đi bộ về nhà, dạo gần đây cô không thích ngồi xe ô tô đi đi về về nữa mà đi bộ đi học giống như những học sinh bình thường khác.
Ở gần trường học có một khu phố ăn vặt rất nổi tiếng, có nhiều món ngon đặc sản ba miền gì cũng có.

Lâm Phương Oanh đi lòng vòng xung quanh mấy quán một hồi rồi quyết định đi vào một quán ăn có vẻ cũ kỹ nhất khu này, được cái quán rất là sạch sẽ.

Gọi một phần bánh xèo, trong lúc chờ đợi món lên Lâm Phương Oạn quan sát bố cục của cửa hàng này, ấn tượng đầu tiên là cũ kĩ, bàn ghế đều mục hết không cái nào mới.

Nhân viên có bốn người, 2 nam 2 nữ, tầm mắt cô chợt dừng trên chàng trai đang lúi húi rửa bát ở góc bếp.

Dù cậu ta không ăn mặc thời thượng hay kiểu tóc mốt thì trông vẫn đẹp trai ngời ngời, đặc biệt tỏa sáng, dường như ánh mắt của Phương Oanh quá nóng rực khiến cậu chàng phát giác ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Lâm Phương Oanh không hề xấu hổ khi trộm nhìn người ta, ánh mắt thản nhiên chạm vào sự lạnh nhạt trong đôi mắt ấy.


Chậc! Mắt hổ phách nha, ông trời cho cậu thanh niên kia có được nhan sắc xinh đẹp thì thôi liền đôi mắt cũng câu nhân như vậy, ai mà chịu nổi.
Ánh mắt cậu thanh niên nhanh chóng rời đi, chăm chú làm cồn việc của mình.
Lâm Phương Oanh thỉnh thoảng cũng sẽ ngắm cậu ta mấy lần, cô chỉ đơn giản là thưởng thức cái đẹp không hề có ý đồ gì cả.

Ăn xong trả tiền liền rời đi.
Lâm Phương Oanh không ngờ sẽ gặp lại anh nhân viên đẹp trai nhanh đến vậy, lúc đi qua một con ngõ nhỏ cô vô tình nghe thấy tiếng người mắng chửi nhau, thậm chí còn nghe thấy tiếng đánh nhau uỳnh uỳnh.

Lâm Phương Oanh tuy ngày thường kiệm lời ít nói, cuộc sống nhìn có vẻ buồn tẻ nhưng mọi người đều không biết cô cũng thích xem náo nhiệt, tò mò hướng về phía ngõ đi vào tiếng nói tục càng rõ hơn.
Một thiếu niên bị mấy người đàn ông cường tráng chặn đánh, cậu ta bị mấy tên đó đánh đập tàn nhẫn nhưng thiếu niên vẫn nằm úp sấp ôm chặt bảo vệ thứ gì đó trong ngực.

Mấy tên kia ỷ đông hiếp yếu rất chuyên nghiệp, quả đầu đủ loại màu tóc vàng đỏ xanh tím, nhìn là biết hạng lưu manh- không dễ chọc rồi.
Tên tóc vàng trong đám lật người cậu thiếu niên lại muốn dựt túi màu đen trong ngực cậu ra nhưng cậu ta dù bị đánh đau tới mức nào cũng không chịu bỏ, giống như đây không phải cái túi thường mà là mạng sống của cậu ta vậy.
Tên tóc vàng một chút cũng không lay chuyển được cậu tức giận đá thật mạnh vào người thiếu niên khiến cậu ta đau điếng, cuộn người thành con tôm mặc người ta đánh đấm, nhìn rất đáng thương.
" Con mọe nó! Thằng này lì thật đấy, anh em đánh nó mạnh vào."
" Bọn tao nói mày rao số tiền này ra sẽ tha cho mày một lần mà không chịu nghe, thích ăn đòn cơ."
"..."
Bọn lưu manh này càng đánh càng hăng giống như không sợ đánh chết người vậy, cả người thiếu niên chảy máu thấm hết ra bộ đồng phục màu trắng trông thật đáng thương và thảm hại.

Lâm Phương Oanh không thích rước họa vào người nhưng khi có khả năng cô cũng không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng chết trước mặt mình được, cô lao về phía bọn giang hồ như một cơn gió.

Bọn giang hồ này không ngờ ở trong con hẻm vắng người này sẽ có một người bất thình lình xuất hiện phá rối bọn chúng, đám đàn ông này trông thì cao to vạm vỡ mà yếu xì, chỉ biết ỷ đông hiếp yếu Lâm Phương Oanh dùng vài công phu quyền cước đơn giản liền hạ gục cả đám.


Trong tay cô không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng kéo cả đám giang hồ vào cột điện trói cả đám lại, bọn này bị Lâm Phương Oanh đánh cho bủn rủn tay chân, đầu choáng mắt hoa làm gì có sức lực phản kháng nữa, ánh mắt kẻ nào cũng tràn đầy hận thù nhìn Lâm Phương Oanh giống như hận không thể đục mấy cái lỗ trên người cô vậy.

Lâm Phương Oanh sau khi giải quyết đám hổ báo cáo chồn này liền liên hệ tới đồn cảnh sát gần nhất, xong việc ánh mắt cô nhìn về phía cậu thiếu niên đang chật vật vịn tường muốn đứng lên, dù bị thương cậu ta vẫn giữ khư khư túi đen trong tay, thiếu niên mấy lần muốn đứng dậy nhưng bị ngã mấy lần,Phương Oanh không đành lòng đi tới ấn cậu ta xuống đất.
" Anh định đi đâu? Bị thương thành như thế này rồi thì làm ơn ngồi yên tại chỗ chờ xe cứu thương."
Cậu thiếu niên bị cô ấn xuống theo bản năng ôm chặt lấy túi đén trong ngực, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác, không có hảo ý.
Lâm Phương Oanh ngạo kiều trừng cậu ta:
" Cậu thích nhìn tôi bằng ánh mắt đó không, móc mắt giờ! Tôi là ân nhân của cậu đấy, bố mẹ cậu dạy cậu nhìn ân nhân của mình thế à?."
Ánh mắt lạnh lùng của hai người giao nhau tràn ngập mùi vị thuốc súng, cậu thiếu niên bị cô mắng nhưng không hề thay đổi thái độ đề phòng nhìn cô chằm chằm.

Miệng mím chặt không nói một lời cảm ơn hay phản bác gì, Lâm Phương Oanh hừ lạnh không thèm để ý cậu ta nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cho không gian yên tĩnh, cậu thiếu niên mặt đơ lúc này mở cử động, lấy điện thoại ra nghe.

Điện thoại của cậu ta rất cũ kĩ, là một cục gạch chỉ có thể nghe và gọi, màn hình còn dùng băng dính dán lại.
" A lô..."
" Dạ! Bác chờ cháu chút, cháu liền mang tiền tới nộp chí phí phẫu thuật." Sau khi cậu ta dập máy liền cố gắng dùng sức bình sinh để đứng lên, chân phải bị thương khiến cậu ta khập khiễng lê từng bước đi khó nhọc.
" Này! Tôi nói anh cần nghỉ ngơi, anh bị điếc à?."
Cậu thiếu niên đó mặc kệ cô gào thét phía sau, không thèm trả lời.
" Làm ơn mắc oán." Lâm Phương Anh thầm chửi trong lòng nhưng vẫn tiến lên ngăn cản đường đi của cậu.
" Cậu có việc gì thì nói cho tôi tôi sẽ giúp cậu giải quyết, Bây giờ cậu rời đi nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải làm sao? Nhỡ đâu cảnh sát nghi ngờ tôi hành hung gì cậu thì sao, làm ơn ngồi yên một chỗ."
Cũng may xe cảnh sát và xe cứu thương đến kịp thời, cậu thiếu niên kia bị Lâm Phương Oanh cưỡng chế lôi lên xe cứu thương mặc cho cậu ta chống đối dữ dội, Lâm Phương Oanh không theo xe đi mà ở lại đi tớ Đồn Cảnh sát lấy lời khai.
Bởi vì hành động xả thân cứu người mà cô được đồn cảnh sát tặng bằng khen còn được thưởng mấy trăm đồng, Lâm Phương Oanh không hề để ý chút tiền này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận