Vốn dĩ muốn nói với Cố Triều đừng tức giận, chúng ta có thể từ từ thương lượng, nhưng chưa kịp nói thì đã ngất xỉu.
Ngất xỉu thì thôi đi, khi tỉnh dậy thì cậu lại xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ị này!
Thu Trì chắc chắn bản thân đả ngất xỉu ngay khi bị Cố Triều tóm được cơ mà, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này được chứ?
Thu Trì bực bội khoanh hai tay trước ngực, sau đó đưa mắt nhìn không gian xung quanh mình.
Nơi cậu đang đứng là một vùng không gian màu trắng xóa, nhìn bốn phía xung quanh chỗ nào cũng không có điểm cuối.
Xung quanh đều chỉ duy nhất một màu trắng, khiến Thu Trì cảm thấy khó chịu, làm cậu liên tưởng đến White torture, một biện phát tra tấn tinh thần với những thế kỷ trước.
Bất kỳ ai nhìn vào đều có cảm giác lạnh lẽo và không an toàn, trong lòng nảy sinh sẽ nảy sinh ra cảm ứng chán ghét và sợ hãi.
Mà đối với một họa sĩ như Thu Trì lại càng khó chịu kinh khủng, cảm giác như trước mặt cậu là một khung tranh màu trắng, mà cậu lại không thể cầm cọ lên tô điểm cho nó, mà chỉ có thể đứng im nhìn nó mặc cho cảm giác ham muốn tô vẽ thôi thúc trong cơ thể.
Thu Trì không nghĩ rằng đây là một giấc mơ, cậu tuyệt đối sẽ không mơ thấy một giấc mơ chỉ có một màu sắc như vậy.
So với giấc mơ thì nơi này giống với không gian hệ thống hơn, bởi vì từ khi xuất hiện ở đây Thu Trì luôn có một cảm giác không thoải mái, mà cái cảm giác này giống y hệt như lúc hắn ở trong không gian gặp được Tiểu Thất.
Nhưng điều kỳ lạ là cậu lại không thể gọi Tiểu Thất hay hệ thống ra hỏi chuyện, dường như cả không gian chỉ có một mình cậu.
Quanh quẩn trong không gian một lúc lâu, Thu Trì vẫn thấy khung cảnh trước mặt mình không biến đổi một tẹo này, dường như từ nãy đến giờ cậu chỉ ở yên một chỗ chưa từng di chuyển.
Lâu dần Thu Trì bắt đầu có cảm giác cả cơ thể mình cũng bắt đầu chuyển sang màu trắng, sát nhập làm một với không gian này.
Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện Thu Trì liền không rét mà run, cậu cố gắng bình tĩnh, nếu đi mãi mà không có điểm cuối như vậy sẽ rất dễ mất khống chế cảm xúc mà phát điên.
Thu Trì cố gắng điều chỉnh cảm xúc và hơi thở sau đó ngồi xuống, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Nếu màu trắng trước mắt khiến cậu nhìn khó chịu, vậy thì nhắm mắt lại, tạm thời quên đi màu trắng trước mắt.
Sau khi bình tĩnh lại rồi Thu Trì bắt đầu cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân mình xuất hiện ở đây.
Theo thông tin từ Tiểu Thất, không gian hệ thống không phải muốn vào là vào, chỉ khi một ký chủ không còn thân thể nữa thì hệ thống ký kết mới có thể đưa linh hồn đó vào không gian hệ thống này.
Về việc này Thu Trì thật sự muốn gạt bỏ cái suy nghĩ mình đã chết ra khỏi đầu.
Nếu nguyên nhân thật chỉ là bị cảm đến ngất đi thì Thu Trì không còn biết nói gì hơn về cái vận cứt chó nãy.
Vốn chỉ chút cảm mạo này thôi sẽ không thể khiến Thu Trì ngất xỉu được, nguyên nhân chính chắc chắn là cái thân thể này của nguyên chủ quá yếu, so với cậu ở kiếp trước còn yếu hơn.
Dù thế nào thì cái chết này thật sự là một cái chết ngu xuẩn.
Dù không được chết oanh liệt, cậu cũng không muốn chết một cách ngu xuẩn như thế này tẹo nào!
Không những thế còn ngay trước mặt Cố Triều!!
Vừa mới thừa nhận tình cảm xong thì ngủm, Thu Trì buồn bực, chắc chắn trên đời này không ai thảm như cậu!
Buồn bực xong Thu Trì liền cảm thấy tủi thân.
Thừa nhận thì có ích gì chứ, vốn dĩ cũng chẳng có kết quả, Cố Triều sẽ không thích con trai, cậu cũng không muốn mất một người bạn như Lâm Đặng.
Thu Trì thở dài rồi ngã lưng nằm xuống giữa không gian mênh mông.
Đau lòng quá!
Giữa không gian hệ thống mênh mông, chỉ có duy nhất một mình, không có ai trò chuyện, cũng không thể vẽ, Thu Trì không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ nhiều một chút.
Cậu thích Cố Triều từ khi nào ấy nhỉ?
Hình như là từ lúc Cố Triều đột nhiên đặc biệt tốt với cậu chăng?
Thu Trì lắc đầu, hình như là cả trước đó nữa.
Thu Trì lặng thinh suy nghĩ, dường như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã thích nam chính rồi, tuy ban đầu cậu sợ hắn thật đấy, nhưng không thể phủ nhận, gương mặt của Cố Triều thật sự hợp gu cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã thích rồi.
Sau đó dưới sự ân cần và dịu dàng của hắn, cái tính cách chỉ xuất hiện trước mặt nữ chính ở trong tiểu thuyết kia, nay đột nhiên lại xuất hiện khi ở bên cạnh cậu, khiến Thu Trì nhiều khi có suy nghĩ tự mãn rằng, Cố Triều chỉ như vậy đối với cậu, điều đó càng khiến cậu rung động với hắn.
Nhưng nam chính thì chính là nam chính, một người hoàn hảo như Cố Triều chỉ có thể ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp kiên cường như Lâm Đặng thôi.
Cậu chỉ một nhân vật chỉ được nhắc đúng một câu trong tiểu thuyết, đến tên cũng không được nhắc đến, pháo hôi cũng không xứng thì làm sao có thể tơ tưởng đến nam chính chứ, này chẳng phải nói cậu không biết trời cao đất dày là gì sao?
Cho nên cậu thật sự thất tình rồi.
Vừa mới nhận ra xong, không cần tỏ tình đã trực tiếp thấy tình luôn, Thu Trì khóc không ra nổi nước mắt, đúng là không thể thảm hơn được nữa.
Thôi thì đem những ký ức của một tháng đó cất đi, tự an ủi tâm hồn bé nhỏ này vậy.
"Cậu đợi lâu chưa?"
Ở một nơi khỉ ho cò gáy này đột nhiên vang lên giọng của một người đàn ông xa lạ, Thu Trì giật mình ngồi dậy, hai mắt cũng mở ra.
Cậu vừa ngó nhìn xung quanh vừa hỏi: "Ai?"
Dứt lời không gian trước mặt cậu đột nhiên thay đổi, trước mắt xuất hiện một vùng tối màu đen, sau đó từ sâu trong màn đêm, một bóng người bước tới, nhưng đối phương không bước ra khỏi vùng đen hoàn toàn, chỉ còn cách hai bước chân thì đối phương đã dừng lại.
Từ ánh sáng hắt của vùng trắng, Thu Trì chỉ miễn cưỡng nhìn thấy đôi giày boot và đôi mắt màu vàng nâu nổi bật của đối phương.
Từ chiều cao ở đôi mắt, Thu Trì thấy đối phương cao hơn cậu cả một cái đầu, dường như so với Cố Triều còn cao hơn một chút.
Điều đặc biệt là ở đối phương có một loại khí chất của bề trên, rất đáng sợ, khiến ai đối diện với ánh mắt của y cũng không dám lên tiếng chống đối.
Tâm Thu Trì run lên một trận, cơ thể hành động theo bản năng lùi lại ba bước, cả người đều trong trạng thái đề phòng.
"Anh là ai? Sao lại bắt tôi đến đây?"
Trước câu hỏi của cậu, đôi phương chỉ thốt ra hai chữ: "Chủ thần.
"
Thu Trì giật mình, sau đó mọi việc liền sáng tỏ.
Chỉ khi ký chủ không còn thân thể, lúc đó hệ thống mới có thể đưa linh hồn đó vào không gian hệ thống, nhưng, với một người còn sống mà vẫn khiến linh hồn đó vào không gian hệ thống, lại còn có thể tùy ý thay đổi cảnh vật không gian và màu sắc như vậy chỉ có duy nhất một người.
Chủ không gian, người đứng đầu hệ thống vạn năng —— Chủ Thần.
Thu Trì ngàn vạn lần cậu lại được gặp Chủ Thần, trước khi chưa gặp mặt, cậu có thể tùy ý mà bất mãn với hệ thống của y, nhưng hiện tại khi đứng trước mắt y, cậu lại bị khí thế của y làm cho sợ hãi không nói lên lời.
Đây chính là khí thế của kẻ đứng đầu toàn bộ hệ thống.
Thu Trì cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi xuống, hỏi: "Chủ Thần? Vậy Tiểu Thất đang ở đâu?"
"Tiểu Thất sẽ sớm quay về bên cạnh cậu thôi.
"
Chủ Thần nói, giọng y lạnh như sương, một tia ấm áp cũng không có, nhưng Thu Trì có thể cảm nhận được đối phương không có ác ý.
Thu Trì nói: "Sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở đây, Chủ Thần muốn gì ở tôi?"
Chủ Thần im lặng một lúc rồi mới đáp: "Ta muốn giao dịch với cậu.
"
"Giao dịch?" Thu Trì nghi hoặc, đồng thời cũng cảm thấy không thực tế: "Theo lời Tiểu Thất nói, Chủ Thần là ngài đây quyền năng vô hạn, chuyện gì cũng có thể làm được mà nhỉ? Còn muốn cùng với một kẻ vô dụng như tôi giao dịch?"
"Ta muốn cậu chăm sóc cho Tiểu Thất.
" Chủ Thần lãnh đạm nói: "Đây là điều mà cậu có thể làm được, còn ta thì không thể làm được.
"
"Sao cơ?" Thu Trì không ngờ lại liên quan đến Tiểu Thất, cậu cũng có hơi khó chịu khi y có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu như thế.
"Ta cậu chăm sóc cho Tiểu Thất, đổi lại, ta sẽ phá bỏ thiết lập thế giới của cậu.
" Chủ Thần nói.
Thu Trì nhíu mày: "Ngài muốn bỏ rơi Tiểu Thất?"
Chủ Thần đáp: "Tiểu Thất không phù hợp với hệ thống, nó so với hệ thống thì nó có cảm xúc hơn nhiều.
"
Đúng là như vậy, hệ thống thật sự rất lạnh nhạt, cái hệ thống thay thế tạm thời kia là một minh chứng, sau khi giao nhiệm vụ xong liền biến mất, một chút cũng day dưa với cậu.
Tiểu Thất thì khác, nó rất nhiệt tình cũng thích nói chuyện, kể cả khi không có nhiệm vụ, nó mỗi ngày đều online nói chuyện với cậu, một câu thân ái hai câu cũng là thân ái, dù cho cậu có nói nó phiền nó vẫn cũng chỉ im lặng một chút rồi lại ha ha hi hi như không có chuyện gì xảy ra.
So với máy móc thì Tiểu Thất càng giống như một con người hơn.
Ngây thơ lại ngốc nghếch, mau quên như một đứa trẻ.
Thu Trì nói: "Vậy ngài muốn Tiểu Thất thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống? Đó là lý do vì sao ngài lại dễ dàng cho tôi phần thưởng Hóa Kim Thân.
"
Chủ Thần gật đầu đáp: "Đúng vậy.
"
Quả nhiên là thế, nếu không với cái vận cứt chó của cậu sao có thể dễ dàng gặp được cái phần thưởng có tỷ lệ hiếm gặp dễ thế được.
Thu Trì nhìn Chủ Thần đứng trong bóng tối, xem ra người này ngay từ đầu đã tính toán hết rồi.
--------------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Nhớ Tiểu Thất quá à~~
Cố Triều: Nếu em muốn anh có thể gọi em là "Thân ái".
Thu Trì: Nghĩ đến thôi cũng đã thấy thật kinh khủng, trả lại Cố tổng tài lạnh lùng cho tôi! (*゚ロ゚).