Hệ Thống Xuyên Thư Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi


"Gấp thế làm gì."
Trần Dụ tươi cười lấy chiếc túi to mà ban nãy mang theo đặt lên bàn lớn, "Có thực mới vực được đạo.

Ăn cơm trước."
Thu Trì nhíu mày nhìn Trần Dụ, trong ánh đều là sự khó hiểu cùng đề phòng.
Còn Trần Dụ thì cứ làm như không thấy, anh vừa huýt sáo vừa giúp cậu lấy từng hộp đồ ăn để ra bàn, xong xuôi thì vẫy tay bảo cậu qua ăn.
"Đứng đó làm gì, không ăn à?" Trần Dụ hứng khởi cầm đũa, "Là anh yêu nhà cậu bảo tôi đem qua cho cậu đó nha."
Từ "Anh yêu" từ miệng Trần Dụ thoát ra khiến Thu Trì xấu hổ đỏ mặt, cậu ngượng ngùng đi đến ngồi đối diện Trần Dụ, vẻ mặt của cậu khiến Trần Dụ không khỏi cảm thấy cậu có chút ngây thơ.
"Hai người đã vỗ tay chưa?"
Trần Dụ gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên, nói: "Ngon đấy, tay nghề không tồi đâu."
Sau đó lại tiếp tục gắp thêm mấy miếng, bàn tay linh hoạt đưa qua đưa lại, nhanh đến mức Thu Trì phải ngỡ ngàng.
Thu Trì gấp một măng tây xào, vừa bỏ vào miệng nhai vừa nghiêng đầu nhìn anh, "Vỗ tay?"
Trần Dụ thấy cậu không hiểu liền dùng răng cắn chặt đũa, đưa hai bàn tay vỗ mấy cái, nói: "Thế này này."
Mấy tiếng vỗ tay phát ra liên tục, Thu Trì nghệch ra, khó hiểu nhíu mày.

Phải mất một lúc lâu, Thu Trì mới giật mình hiểu ra ẩn ý của anh, lập tức xấu hổ cúi đầu.
"Vậy là làm rồi." Trần Dụ nhếch môi.
"Anh đừng nói nữa." Thu Trì gần như là thì thào, Trần Dụ thấy phản ứng của cậu liền cười phá lên, nói: "Có gì mà phải xấu hổ, yêu cầu sinh lý mỗi người thôi."
Thu Trì dè dặt nhìn anh, "Bao giờ anh mới nói chuyện của mình?"
"Trời đánh tránh bữa ăn." Trần Dụ không vui nhất là có người làm phiền mình lúc ăn cơm, "Cậu muốn biết thì cứ đợi tôi ăn xong đã.

Cả ngày hôm nay vì anh yêu nhà cậu chạy đông chạy tây, mết muốn chết luôn."
Trần Dụ có thể làm phiền, thậm chí còn cả gan đạp đổ mâm cơm của người ta, nhưng người khác làm phiền anh thì không được.

Trần Dụ biết mình vô lý nhưng cũng có cách nào sửa, ai bảo anh thích thế, anh một khi trở nên vô lý thì cả thần thánh cũng không cản nổi.
Thu Trì nghe anh nói thế cũng không ừ hữ gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Thu Trì dọn rửa chén, rửa xong thì lại pha cho Trần Dụ một ly sữa ca cao mật ong, cho thật nhiều mật ong.

Ban đầu Thu Trì chỉ tính pha tra mời anh, nhưng Trần Dụ lại yêu cầu muốn uống ca cao mật ong cho nên Thu hút mới phải quay sang làm.
Mùi ca cao và mật ong phút chốc lan ra khắp khu bếp, nhà cậu không to, cho nên mùi hương có thể lan ra khắp bốn phía một cách dễ dàng.
Thu Trì đặt ly ca cao trước mặt anh, Trận Dụ không hề tỏ khách khí tý nào, cầm lên uống một ngụm, gật đầu tỏ vẻ tạm hài lòng.
Thu Trì: "..."
Trần Dụ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt kỳ quái nói: "Sao vẫn chưa thấy gì nhỉ? Giờ này đáng ra phải có động tĩnh rồi mới phải."
"Động tĩnh gì cơ?"
Thu Trì vừa dè dặt dứt câu thì tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên, Thu Trì nghe ra thì phát hiện đây là nhạc chuông điện thoại của mình.

Cậu đứng lên nghe thử thì phát hiện nó nằm trên bàn ăn ban nãy, cậu đi đến cầm lên xem thì phát hiện người gọi đến là Lâm Đặng.
Thu Trì nhìn Trần Dụ, anh nhún vai nhìn lại cậu, "Cậu nghe thử đi, biết đâu lại là tin tốt đấy."
"Tớ nghe." Thu Trì nghe anh nói vậy liền nhận máy.
"Tiểu Trì." Giọng Lâm Đặng hốt hoảng, trong sự hốt hoảng còn xen lẫn sự run rẩy.
"Lâm Đặng, cậu sao vậy?" Thu Trì sợ cô lại gặp chuyện gì liền lo lắng hỏi.
"Không, không sao.

Tớ rất ổn..." Lâm Đặng cố gắng hít thở thật sâu, sau khi bình tĩnh một chút rồi cô mới nói: "Tiểu Trì à, có phải cậu đã nói gì với Cố Triều hay không?"
Không đợi Thu Trì trả lời Lâm Đặng đã tiếp lời: "Vừa mới nãy, tớ, tớ, một số tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản của tớ..."
Nói đến đây cô lại hít một hơi, rồi mới nói nốt nửa câu còn lại: "Tiểu Trì, có phải cậu đã nói giúp tớ không?"
Thu Trì im lặng một chút rồi quay sang nhìn Trần Dụ, anh ta cứ vẫn bộ dạng cười cười chả rõ ý tứ, khiến Thu Trì không tiện mở lời với cô.
"Lâm Đặng, hiện tại không tiện, có gì mai gặp ở trường rồi nói nhé."
Cuối cùng Thu Trì chỉ nói một câu như vậy rồi tắt máy.
Thu Trì để điện thoại xuống, quay về ngồi đối diện Trần Dụ, anh nói: "Tên họ Cố kia trước khi lên máy bay đã dặn tôi chuyển tiền vào tài khoản của cô gái vốn là nữ chính kia, sau đó còn bảo tôi mang cơm qua cho cậu.

Vốn dĩ tôi tính cầm cơm về nhà tự mình ăn luôn cho rồi, nhưng nhớ lại cũng cần gặp cậu cho nên mới đến đây, hầy, phải chia một nửa phần cơm."
Thu Trì: "..." Vị huynh đài này, huynh có để ý ban nãy ai là người ăn nhiều nhất không vậy? Còn nữa, cơm này vốn là mang cho tôi kia mà?
Thu Trì thấy bản thân không nói nổi, sau đó vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, nói: "Thư ký Trần, à không, đây có thể không phải tên thật của anh, mà tôi cũng không biết tên anh là gì, nhưng trước mắt tôi gọi anh là Trần tiên sinh đi.

Trần tiên sinh, chúng ta nói chuyện chính được chưa."
Trần Dụ gật đầu, anh bắt chéo chân, nói: "Giới thiệu thì bỏ qua đi, tôi vào vấn đề chính luôn.

Nhân vật tôi đang sắm vai cũng giống như cậu, chính là một pháo hôi sẽ chết vì nam chính.
Thu Trì: "? ? ?"
"Bất ngờ lắm chứ gì?" Phản ứng của Thu Trì đối với anh không khó đoán, "Xung quanh nam chính xuất hiện rất nhiều người, những nhân vật không quan trọng nếu không phải là vô danh tiểu tốt thì cũng sẽ bị loại bỏ vì nam chính." Nói đến đây anh mắt Trần Dụ hơi trầm xuống, "Nếu người xuyên không được chọn làm nam chính thì tốt rồi, còn những người trở thành nhân vật phản diện hay pháo hôi chỉ có một con đường làm nền cho sức mạnh của nam chính.

Bất công lắm đúng không?"
Lời Trần Dụ nói không sai, cũng không đúng, Thu Trì ngoài miệng cũng không biết phản bác kiểu gì.

Nhưng nếu nói bất công thì Thu Trì cũng cảm thấy là bất công thật, nhưng cái này cũng không thể trách nam chính được, một người một số mệnh, đâu có ai được quyền lựa chọn đâu.

Trở thành nam chính thì cũng phải coi vào độ may mắn, ai chả biết may mắn là yếu tố quan trọng của thực lực chứ?
Nếu như ngươi xui xẻo vậy chả trách được ai, bởi vì họ không biết thế giới này được hình thành bởi ai, vì cái gì khiến họ như trở nên như vậy.
"Chỉ khác là." Trần Dụ ngao ngán nói: "Cậu bị nam chính giết chết, còn tôi là tình nguyện chết thay hắn ta."
Thu Trì nói: "Bây giờ anh sẽ không làm vậy, đúng không?"
"Dĩ nhiên rồi, tôi đâu có ngu mà vì một thằng đàn ông xa lạ mà ngủm củ tỏi chứ."
Thu Trì hơi cúi mặt, hai ngón cái ma sát vào nhau, nói; "Nhưng mà tôi nhớ trong nguyên tác hình như không có đến nam chính từng có người chết thay hắn."
"Nguyên tác không nói cũng không có nghĩa là không có." Trần Dụ uống thêm một ngụm ca cao, " 'Trần Dụ' chết trước khi cốt truyện tuyến chính bắt đầu, cái thứ gọi là nguyên tác mà cậu đọc ấy, dĩ nhiên là không có ghi rồi."
"Tôi cũng không quan tâm đến thân thể này sống hay chết đâu, dù sao tôi cũng rời khỏi đây thôi, nhưng bảo tôi hi sinh vì một tên nam chính ngu xuẩn thì còn khướt nhé."
Thu Trì: "..."
"Tôi không biết cậu nhìn trúng cái tên ngu xuẩn đó chỗ nào, nhưng dù sao cậu cũng là người mà tên khốn Chủ Thần đó nhờ cậy, cậu cũng không gây hại cho tôi, cho nên tôi cũng tốt bụng mà nhắc nhở cậu một câu."
"Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi là phương châm sống của tôi.

Hơn nữa cái tên Cố Triều cũng không đối xử tệ bạc với 'Trần Dụ', trái lại còn biết trọng dụng, cho nên 'Trần Dụ' có vì hắn mà chết tôi cũng không có lý do để chỉnh chết hắn."
Cái câu "Chỉnh chết" kia Thu Trì nghe không hề cảm thấy đối phương nói đùa chút nào, cậu nổi da gà một trận, nói: "Vậy cái tình tiết mà anh, à không phải, vị Trần Dụ này chết vì nam chính là khi nào?"
"Chết vào ngày sinh nhân vật của hắn ta.

Buổi yến tiệc được tổ chức ở nhà chính Cố gia, bị bắn tỉa bắn chết ở khu vườn hoa phía đông."
Bắn tỉa! ! !
Thu Trì nghe mà khiếp sợ: "Vậy phải làm sao?"
Trần Dụ: "Cậu hỏi tôi làm gì?" Anh nhún vai, tỏ vẻ chẳng liên quan đến minh, "Người yêu hắn ta đâu phải là tôi."
Thu Trì: "..."
Trần Dụ lại nói: "Tôi là có lòng tốt đến nói cho cậu nghe, cậu phải tự mình xử lý tình huống thôi." Nói xong anh nhìn cậu, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cậu: "Biết đâu cậu lại cứu được Cố Triều không chừng."
Dứt lời ann uống nốt phần ca cao còn lại trong cốc, hài lòng gật đầu, cuối cùng anh đứng dậy nói: "Dù sao tôi cũng đến đây tìm người thôi, tìm được rồi thì biến luôn, mà trước lúc rời đi, tôi phải đem cái thân chủ ngu xuẩn này tránh xa Cố Triều, coi như trả ơn vì đã cho mượn thân thể."
"Anh về ư?" Thu Trì cũng đứng dậy.
"Tôi xong việc rồi thì phải về chứ." Trần Dụ đi ra phía cửa, "Làm thêm giờ thì cũng có ai trả thêm miếng lương nào đâu."
Thật ra Thu Trì muốn giữ Trần Dụ ở lại hỏi ít chuyện, nhưng thấy dáng vẻ đi dứt khoát của anh, cậu lại thôi.
Thu Trì vội vàng đuổi theo phía sau anh, mãi cho đến khi ra đến cửa, cậu mới kéo anh lại nói: "Trần tiên sinh."
Trần Dụ khoan khoái đút tay vào túi quần, hai mắt nhìn cậu chờ đợi cậu nói.
"Người trong danh sách đen mà hệ thống nói là anh phải không?"
Trần Dụ đột nhiên nở một nụ cười bí hiểm, "Cậu đoán xem."
Không cần phải đoán, chắc chắn luôn.
Thu Trì cảm thấy mình không nên hỏi nguyên nhân bởi vì chắc chắn là Trần Dụ sẽ không trả lời, "Tôi thấy anh có vẻ không thích hệ thống, tôi không biết lý do, nhưng mà tôi thấy anh không giống những gì nó nói cho lắm."
"Có khi nó lại nói đúng đấy." Trần Dụ cười cười, lúc này đây nụ cười của anh có phần hơi khó hiểu, Thu Trì ngơ ngác nhìn anh.
Trần Dụ hiếm khi dùng dùng bộ dạng nghiêm túc nhìn cậu, "Cậu không nên buông bỏ đề phòng với một người, chỉ vì đối phương không làm hại cậu."
Nói xong Trần Dụ rời đi, Thu Trì bị cậu nói của anh làm cho ngơ ngác một lúc lâu mới giật mình bừng tỉnh, lúc này Trần Dụ đã đi được một khoảng xa.

Thu Trì vội vàng đuổi theo, gọi lớn: "Trần tiên sinh, tôi muốn hỏi một câu nữa, người anh tìm có phải chủ thần không?"
Trần Dụ dừng bước chân, nhưng anh không hề quay người lại, anh nhún vai đáp: "Ai mà biết, cậu đoán thử xem.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui