Thu Trì ở trong phòng bệnh vui vẻ cùng Lâm Đặng và dì Lâm trò chuyện hết nửa buổi chiều, nếu như không phải bà còn phải kiểm tra sức khỏe toàn diện thêm một lần nữa, dám cá bà sẽ còn lôi kéo cậu cũng nói chuyện thêm vài tiếng nữa.
"Tiểu Trì, xin lỗi nhé, làm phiền cậu đã ở lại cùng lâu như vậy." Lâm Đặng vẻ mặt có chút xấu hổ, vốn chỉ định giới thiệu bạn của cô cho mẹ biết, không ngờ lại nói chuyện lâu như vậy.
Thu Trì lắc đầu, "Không sao, tớ cũng có thời gian, trò chuyện với dì cũng rất vui."
"Tiểu Lâm."
Thu Trì vừa mới dứt lời, một nữ y tá từ trong phòng đi ra, nói: "Chị chuẩn bị xong cho dì rồi, em cũng nhanh chuẩn bị đi nhé."
"Vâng."
Lâm Đặng đáp một tiếng, sau đó cô quay sang nói với Thu Trì, vẻ mặt áy náy, "Tiểu Trì xin lỗi nhé, là tớ bảo cậu cũng đến vậy mà lại để cậu về một mình."
"Có gì đâu mà cậu xin lỗi." Thu Trì không hiểu sao cô cứ lại xin lỗi mình, đi với cô là cậu tự nguyện mà.
"Tớ cũng không phải còn nhỏ, có thể tự mình về được."
Lâm Đặng buồn cười, phía sau nữ ý tá lại thúc giục cô.
"Vậy hẹn gặp cậu ở chỗ làm nhé."
Cô vội vàng tạm biệt Thu Trì sau đó theo nữ ý tá rời đi.
Thấy cô đi rồi Thu Trì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Đặng và mấy vị bác sĩ cùng y tá ở đây thân thiết thật đấy.
Nhưng mà vị bác sĩ Mộc Đường và nam y tá Đỗ Túc kia, Lâm Đặng lại không quá thân quen.
Bởi vì hai người họ thi thoảng sẽ thay bác sĩ phụ trách kiểm tra tình trạng của bà Lâm, cho nên Lâm Đặng mới quen biết với hai người họ.
Cậu có gọi Hệ Thống ra nhờ nó kiểm tra, nhưng toàn bộ phạm vị ở bệnh viện đều không có gì bất thường.
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Thu Trì không nghĩ hai người họ là người xuyên không, không thể trong cùng một thế giới lại gặp nhiều người xuyên không như vậy, cậu cũng không tin có nhiều sự trùng hợp như thế.
Với sự thắc mắc của cậu Hệ thống đơn giản giải thích, hai người họ có thể là một trường hợp đặc biệt, nếu sống đủ lâu thì dù có thấy trường hợp gì cũng sẽ không ngạc nhiên nữa.
Thu Trì lúc đó thật sự không thể không khinh bỉ nó một cái, muốn hỏi thế cái người kinh ngạc và xù lông khi thấy Trần Dụ xuất hiện là ai thế?
Hệ thống vờ như không nhận ra sự khinh bỉ trong ánh mắt cậu, tuy rằng nói thế nhưng nó vẫn đi kiểm tra lại một lần nữa, và cho đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Thu Trì đứng trên hành lang bệnh viện thở dài, cậu nhìn qua cửa sổ, bên ngoài trời đã ngả vàng, Thu Trì lấy điện thoại ra nhìn, trong lòng có chút thất vọng.
Hôm qua không tính, nhưng mà hôm nay cậu không hề nhận được cuộc gọi nào của Cố Triều, một tin nhắn cũng không có.
Cố Triều đang bận lắm à? Hay là cậu gọi trước? Nhưng nếu hắn bận thật thì cậu gọi đến có làm phiền hắn không nhỉ?
Thu Trì vừa đi vừa do dự.
Hay là cậu gọi thử nhỉ, nếu hắn không bắt máy thì cậu sẽ không gọi nữa.
Thu Trì hít một hơi thật sâu, ngay trong lúc Thu Trì cuối cùng cũng lấy được toàn bộ can đảm, thì áo cậu đột nhiên bị ai đó kéo lại.
Thu Trì giật mình quay đầu lại, thấy một người ngồi xe lăn nhẹ nhàng kéo áo cậu, "Xin lỗi, người anh em, phiền cậu giúp tôi một chuyện được không?"
Thu Trì nhìn người trước mặt, đôi phương vô cùng gầy gò, gương mặt hốc hác, tuy nhiên cậu vẫn nhìn ra được đôi phương vẫn còn rất trẻ, da trắng, tóc đen, mặt mày mang theo chút ôn nhu, đuôi mắt hướng lên trên, thoạt nhìn còn có mấy phần ngạo khí, đặc biệt là nốt ruồi nhạt dưới khóe mắt trái, dưới làn da trắng của đối phương đặc biệt nổi bật.
Nếu không phải do cơ thể gầy gò hốc hác thì Thu nhập đoán đối phương chắc chắn rất xinh đẹp.
Thu Trì thấy trang phục bệnh nhân cùng với xe lăn liền biết đối phương đang gặp vấn đề khó khăn gì đó.
Thu Trì tạm thời cất điện thoại đi, cậu quay người, khom lưng xuống, nói: "Vâng?"
"Cậu có thể giúp tôi lấy trái bóng bị mắc kẹt trên tay xuống trả lại cho cậu bé kia không?" Đối phương chỉ tay lên một gốc cây, Thu Trì đưa ánh mắt nhìn theo, quả thật phía trên có một quả bóng, mà phía dưới có một cậu bé tầm sáu hoặc bảy đang đứng.
"Đứa trẻ đó có nhờ tôi." Đối phương nói, Thu Trì nhìn qua thấy đối phương có phần bất lực, "Nhưng hiện tại tôi không thể đứng lên được, cho nên bất đắc dĩ mới phải tìm người khác giúp."
"Không sao." Thu Trì nói: "Cứ để cho tôi."
Thu Trì nói xong liền đi đến chỗ cậu trẻ kia, quả bóng bị mắc ở chỗ không cao, cậu không cần tốn nhiều sức là đã có thể đem quả bóng từ trên cây lấy xuống trả lại cho cậu bé.
"Cảm ơn anh." Cậu bé nhận bóng, mỉm cười cảm ơn với Thu Trì rồi vui vẻ tung tăng chạy đi mất.
Sau khi cậu bé chạy đi, Thu Trì phủi tay mấy cái rồi quay lại chỗ cũ.
"Xong rồi." Thu Trì nói với đối phương, "Anh đừng lo nữa nhé."
"Cảm ơn cậu." Đối phương gật đầu tỏ vẻ cực kỳ biết ơn cậu.
Thu Trì cũng mỉm cười gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì đối phương lại lên tiếng: "Tôi có thể nhờ cậu một chuyện nữa không?"
Thu Trì xem thời gian trên điện thoại, vẻ mặt có chút chần chừ.
Thấy cậu như vậy, đối phương vội vàng nói: "Không mất nhiều thời gian của cậu đâu, tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp tôi đi ra chỗ đó."
Đối phương chỉ tay về một chỗ cách đó cũng không xa, Thu Trì nhìn qua, chỗ đó tương đối trống trải, chỉ có vài búp hoa quỳnh rũ xuống.
"Tôi muốn xem hoa quỳnh nở, nhưng mình tôi đẩy xe ra đó thì lâu lắm." Đối phương thành khẩn nhìn Thu Trì, "Cậu giúp tôi nhé."
"Dĩ nhiên là được."
Thu Trì thật sự không thể mở miệng khi nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của đối phương.
Cậu giúp đối phương đẩy xe lăn đến vị trí mà đối phương đã chỉ, càng đến gần Thu Trì càng thấy được vẻ trống trải của nó.
Thu Trì kinh ngạc, "Bệnh viện có một chỗ như vậy ư?"
Sân ở bệnh viện có rất nhiều cây xanh, chỗ nào hoa lá rực rỡ, cho nên khi nhìn thấy một khu đất trống chỉ có lác đác vài bông hoa quỳnh mọc lên như vậy, Thu Trì không khỏi ngạc nhiên.
"Vốn dĩ chỗ này không như vậy đâu." Đối phương nói: "Chỉ là hôm trước, hoa ở chỗ này bị héo cho nên đã được cho người dọn sạch sẽ rồi, vài ngày nữa sẽ như cũ thôi."
"Ra vậy."
Gió bắt đầu nổi lên, gió lạnh thổi qua khiến Thu Trì rùng mình một cái, tuy vẫn còn trong mùa thu nhưng ban đêm vẫn tương đối lạnh, Thu Trì nhìn mình mặc áo khoác rồi nhìn sang đối phương, ngoài trừ đôi chân được một lớp chăn mỏng che phủ thì thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi của bệnh viện.
Thu Trì lúc này mới tự hỏi, sao lại có thể để một bệnh nhân không thể đi lại đi đến chỗ này một mình mà không có bất cứ đồ giữ ấm nào như thế?
"Người nhà anh đâu?" Thu Trì hỏi.
"Họ bận việc cả rồi." Đối phương dịu dàng nói: "Bình thường thì có anh hai dẫn tôi ra đây, nhưng hôm nay chỉ có một mình, nên tôi đã tự mình ra đây."
Thu Trì thấy trên người đối phương không có bất cứ thứ gì để giữ ấm, cậu mím môi nhíu mày, sau đó cởi áo khoác của mình ra đắp lên người hắn, nói: "Vậy trước khi đi anh phải mặc thêm áo khoác đi chứ."
"Cảm ơn cậu." Hắn không từ chối ý tốt của cậu, nói: "Tôi chỉ định xem hoa quỳnh nở xong là trở về."
Mặc dù mới chỉ gặp lần đầu nhưng Thu Trì lại rất có hảo cảm với đối phương, giọng hắn rất dịu dàng, khiến cậu có cảm giác mình đang nói chuyện với một người anh.
Từ trên người đối phương mang lại cho cậu một cảm giác rất dễ chịu, rất ôn nhu.
"Anh vất vả đến chỗ này chỉ để xem hoa nở thôi hả?" Thu Trì nhìn nụ hoa quỳnh rũ xuống, "Anh thích hoa quỳnh lắm à?"
Hắn gật đầu, dịu dàng cười, "Thích chứ, mỗi lần nhìn hoa quỳnh nở trong lòng tôi lại có cảm giác rất hoài niệm, dường như đã từ rất lâu về trước, mỗi khi hoa quỳnh nở, tôi vẫn luôn ngồi xem như thế này.
Mỗi lần hoa nở tôi cảm thấy rất vui vẻ, nhưng khi hoa tàn, trong lòng lại cảm thấy mất mát."
Thu Trì nghe hắn rồi lại nhìn nụ hoa, cậu trước đây dĩ cũng đã từng thấy hoa quỳnh nở, nhưng không có cảm giác giống như đối phương nói.
Thu Trì ngẩn đầu nhìn trời, bầu trời đang tối dần, lúc này cậu mới giật mình nhận ra bản thân còn phải đi làm.
Cậu nhìn điện thoại đã gần sáu giờ, liền hoảng hốt, "Chết rồi!! Tôi bây giờ phải đi rồi, tạm biệt anh."
Thu Trì nói xong liền vội vàng chạy đi, đối phương phía sau giật mình cầm lấy áo khoác của cậu đưa lên, "Cậu quên áo này."
Thu Trì vừa chạy vừa nói: "Không cần đâu, trời lạnh lắm, anh cứ giữ lấy đi."
Thu Trì chạy một mạch chạy thẳng, chạy hơn chục bước, ánh mắt đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng, nhìn theo ánh mắt của người đó Thu Trì phát hiện, người nọ đang nhìn người đang ngồi trên xe lăn kia.
Ánh mắt đó nhìn rất chuyên chú, cứ như ngoài đối phương ra thì hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của cậu.
Người đàn ông đó là tốt hay xấu, Thu Trì không có thời gian suy xét, cũng không có định xen vào chuyện của người khác, cho nên cậu sau khi nhìn thấy người đàn ông đó cũng liền quay mặt đi.
Cậu vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, may mắn là lên kịp chuyển xe để đi đến chỗ làm.
Sau khi lên xe Thu Trì ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi bình tĩnh lại rồi Thu Trì mới sực nhớ ra bản thân có ý định gọi điện cho Cố Triều, bởi vì người thanh niên kia đột nhiên xuất hiện nhờ giúp đỡ cho nên cậu mới quên mất.
Thu Trì lấy điện thoại ra, chần chừ một chút rồi mới ấn nút gọi, điện thoại vừa đỗ chuông một cái, ngay lập tức đã có người nhận máy.
"Tiểu Trì."
Giọng Cố Triều phát ra từ điện thoại trầm thấp lại dịu dàng, Thu Trì nghe mà trái tim nhịn không được mà đập mạnh.
"Anh Triều."
"Em gọi cho anh, khiến anh rất hạnh phúc đấy.
Nhớ anh rồi à?" Cố Triều cười cười hỏi.
"Không có." Thu Trì đỏ mặt phủ nhận.
"Đồng chí Thu Tiểu Trì, anh cho em nói lại đấy."
"Có một chút..."
"Tiểu Trì, anh cho em thêm một cơ hội để trả lời lại.
Em có nhớ anh không?"
Thu Trì xấu hổ cúi đầu ôm mặt, cậu nhìn xung quanh xe, thấy không có ai chú ý đến cậu mới nhỏ giọng đáp: "Nhớ."
"Ngoan, anh cũng nhớ em." Cố Triều cười, nghe giọng điệu thì biết hắn rất hài lòng: "Anh sẽ cố gắng hoàn thành công tác rồi quay về với em."
"Anh bận lắm à?" Nhắc đến công việc, Thu Trì cũng hỏi: "Sau khi ann đi, một tin nhắn cũng không gửi cho em."
Biết người yêu bé nhỏ chờ điện thoại mình, tâm tình Cố đại tổng tài sung sướng, nói: "Anh định trước giờ đi ngủ sẽ gọi cho em, xin lỗi vì để em đợi."
Biết Cố Triều không có quên gọi cho cậu tâm tình Thu Trì vui vẻ lên hẳn, cậu còn đang định hỏi công việc anh thế nào thì bên trong điện thoại vang lên tiếng đổ vỡ cùng một tiếng gào thét chói tai.
Thu Trì khiếp sợ, "Anh Triều, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu." Giọng Cố Triều không hề thay đổi, hắn nói: "Ngoan cục cưng, anh hiện tại có chút chuyện, lát nữa anh gọi lại cho em sau."
Nói xong Cố Triều cúp máy, khiến Thu Trì vừa bàng hoàng vừa hoang mang, cậu muốn gọi lại hỏi Cố Triều nhưng hắn ban nãy đã nói sẽ gọi lại cho cậu, nên Thu Trì cố gắng nhịn xuống cảm giác lo lắng trong lòng, bình tĩnh chờ Cố Triều gọi lại.
Cố Triều nói rằng đi công tác, Thu Trì hy vọng cái công tác mà hắn nói không phải mấy thứ nguy hiểm.
.
Bên kia, nước Ý.
Cố Triều sau khi cúp điện thoại xong, ánh mắt từ dịu dàng liền chuyển qua độc ác, giọng nói cũng âm trầm lạnh lẽo.
Hắn liếc mắt nhìn người đang quỳ rạp bên dưới, xung quanh vị trí hắn đứng cách ba mét đều là máu tươi.
Cố Triều nhấc chân lên đá mạnh lên đầu người phía dưới, khiến kẻ đó rít lên một tiếng đau đớn, hắn liếc nhìn thủ hạ bên cạnh, ra hiệu cho thủ hạ tiến lại.
Thủ hạ hiểu ý, tóm tóc đem kẻ dưới đất nhấc lên, Cố Triều ngồi xổm xuống đối diện với gã, lạng lùng nói: "Tao đã dặn mày im miệng mà nhỉ? Nếu mày có thể nhịn cho đến khi tao nói chuyện xong, khi đó tâm tình tao tốt lên có thể nhẹ tay với mày một chút." Cố Triều đeo găng tay bóp chặt hai má gã, cạy hàm ép gã phải mở miệng, "Rất tiếc, tâm tình vừa mới tốt lên một chút của tao lại bị mày phá, mày không những xen ngang vào cuộc trò chuyện của tao với Tiểu Trì, còn dám cả gan hét lên, để em ấy nghe được giọng của mày."
Cố Triều cành nói càng hung ác, tay còn lại hắn thò tay vào miệng gã đem chiếc lưỡi của gã kéo ra.
Mặt mũi gã đã bị thủ hạ đánh nhận không ra hình dáng ban đầu, gã dĩ nhiên biết Cố Triều thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, trong lòng nhịn không được mà sợ hãi, vội nói: "Nếu mày cắt lưỡi tao, thì đừng hòng moi một chút thông tin nào từ tao nữa."
Cố Triều nghe vậy liền bật cười, ánh mắt hắn càng lúc cành thâm độc: "Không có lưỡi thì mày còn có tay mà."
Toàn thân gã run lên, trong hai mắt đều là sự khiếp sợ, Cố Triều lại nói: "Hơn nữa, thông tin không chỉ mình mày có."
Dứt lời Cố Triều cầm con dao đặt sát ngay bên lưỡi, không để gã nói thêm một lời nào đã đưa con dao cắt ngang, đem chiếc lưỡi của gã cắt đứt.
"Aaaaaaa!"
Xong xuôi, Cố Triều tháo bao tay vút vào thùng rác, hắn quay lại bàn châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn gã bịt miệng nằm dưới đất đau đớn rên rỉ.
"Lôi gã đi." Hắn ra lệnh, "Ép hắn khai ra cho bằng được, rồi dọn dẹp chỗ này đi."
"Vâng."
Thủ hạ nghe lệnh, chia làm hai nhóm, một bên đưa kẻ đầm đìa máu đi một bên dọn dẹp lại phòng.
Cố Triều đừng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hắn lấy điện thoại ra, hình nền điện thoại hắn là ảnh Thu Trì lúc đang ngủ, vẻ mặt ngây ngốc há miệng ra ngủ, đây là lúc Thu Trì ngủ hắn đã lén chụp lại, rồi đặt làm ảnh bìa.
bộ dạng khi ngủ của cậu vừa ngốc vừa dễ thương khiến Cố Triều không thể ngừng yêu thích.
Cố Triều nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trên màn hình, sau đó nâng lên nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Thu Trì trong bức tranh một cái, ánh mắt ôn nhu như nước.
Bộ dạng ôn nhu hiện tại và bộ dạng tàn nhẫn lúc này cứ như không phải cùng một người.
-----
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Nhớ anh không?
Thu Trì: Không nhớ.
Cố Triều: Nói lại, nhớ không?
Thu Trì: ...!Nhớ..