Heaven , Texas


“Vệ sĩ ! Tôi không cần một tên vệ sĩ chết tiệt nào cả!”
 
Mũi giày bạc từ đôi giày cao bồi tím bằng da bò sát của Bobby Tom Denton sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khi vị cựu cầu thủ bóng bầu dục băng qua thảm cỏ và dộng tay xuống bàn người đại diện của mình.
Jack Aikens quan sát Bobby với vẻ thận trọng: “ Hãng Windmill nghĩ là anh cần.”
 
“Tôi không quan tâm họ nghĩ cái quái gì. Mọi người đều biết không chỉ có một người sống ở Nam California đã nhận được cú đấm cảnh tỉnh.” Bobby Tom đính chính . “À , có lẽ ngoại trừ những người làm việc ở trại gia súc, nhưng không với nhiều người khác.” Anh ngồi xuống một chiếc ghế bọc da, gác đôi bốt của mình lên mặt bàn, và vắt chéo hai chân lại.
 
Jack Aikens lặng lẽ quan sát vị khách hàng quan trọng của mình. Hôm nay, Bobby Tom gần như hoàn hảo trong chiếc quần âu vải lanh trắng, chiếc áo sơ mi lụa màu hoa oải hương, đôi giày bốt da bò sát màu tía, và một chiếc mũ cao bồi màu xám sáng. Vị cựu cầu thủ receiver này không thể đi bất cứ đâu mà không có chiếc mũ cao bồi trên đầu. Vài người bạn gái của anh ta còn thề rằng anh thậm chí đã làm tình với họ trong khi vẫn còn đội nó, dù Jack thực sự không tin chút gì về việc đó. Tuy nhiên, Bobby Tom vẫn tự hào là một người Texas, mặc dù sự nghiệp bóng bầu dục chuyên nghiệp đã bắt anh dành phần lớn cả mười năm qua phải sống ở Chicago.
 
Với vẻ ngoài hấp dẫn, nụ cười hớp hồn, và một cặp nhẫn nạm kim cương hình siêu cúp đáng ngưỡng mộ, Bobby Tom Denton là chàng trai hào nhoáng nhất của giải bóng bầu dục chuyên nghiệp. Từ khi bước chân vào nghề, khán giả truyền hình đã rất yêu thích cái phong cách miền quê của anh , nhưng những ai từng là đối thủ của anh thì biết rằng đừng để vẻ ngoài ngọt ngào đó lừa gạt. Họ biết Bobby Tom rất thông minh, nhanh nhẹn, và bền bỉ như thế nào khi đối mặt với anh . Anh không những là một cầu thủ receiver gian xảo nhất của NFL, mà còn là cầu thủ giỏi nhất, và một chấn thương đầu gối năm tháng trước khi diễn ra giải Siêu cúp cuối tháng Giêng đã buộc anh phải giải nghệ ở tuổi ba mươi ba, và tất nhiên Hollywood đã trở nên hứng thú trong việc biến anh trở thành người hùng trong loạt phim phiêu lưu mạo hiểm của họ.
 
“Bobby Tom, những người ở Windmill có quyền lo lắng. Họ đã phải chi cho anh hàng triệu đô để làm bộ phim đầu tiên hợp tác với anh.”
“Tôi là một cầu thủ bóng bầu dục, không phải là một ngôi sao màn bạc chết tiệt nào cả!”
“Đã từng cho đến cuối tháng giêng, anh hiện là một cầu thủ giải nghệ,” Jack chỉ ra. “Và chính anh đã quyết định ký hợp đồng với hãng phim.”
Bobby Tom cởi phắt chiếc mũ cao bồi, thọc một tay vò sâu vào mái tóc dày vàng óng ả của mình, và rồi đội lại cái nón lên . “Tôi đã uống rượu và đang tìm hướng đi mới cho tương lai. Anh biết đấy, sẽ dễ dàng hơn nếu tôi muốn quyết định một điều gì đó quan trọng thì đó là trong khi tôi say.”
“Chúng ta đã là bạn trong một thời gian dài, và tôi từng thấy anh uống rượu, vì vậy đừng có làm ra vẻ như anh đang hối hận. Anh cũng tình cờ là một trong số những nhà kinh doanh thông minh nhất mà tôi từng biết, và anh chắc như quỷ là không cần tiền. Nếu anh không muốn ký hợp đồng với Windmill, anh không cần phải làm.
“Ồ, tốt thôi , tôi đã đổi ý rồi đấy”
“Anh có dính líu với nhiều bản hợp đồng kinh doanh hơn tôi có thể tính, và tôi chưa từng thấy anh phá vỡ hợp một hợp đồng nào. Anh có chắc muốn bắt đầu từ giờ không?”
“Tôi không nói là hủy cái hợp đồng chết tiệt đó.”
 
Jack sắp xếp lại hai hồ sơ và một cây Tums*. Họ đã quen biết nhau hơn mười năm, nhưng anh ngờ là mình không thật sự hiểu rõ về con người Bobby Tom nhiều hơn thợ cắt tóc của mình. Bất chấp cái mã ngoài hòa nhã, vị cựu cầu thủ bóng bầu dục này là một người kín đáo khó dò. Jack không thể đổ lỗi cho anh. Mọi người trên thế giới đều muốn biết nhiều điều về Bobby Tom, nên chàng vận động viên này đã phải học cách tự bảo vệ bản thân. Theo ý kiến của Jack, anh ta không cần phải luôn hoàn hảo. Với mọi cựu chiến binh, hoặc phụ nữ hấp dẫn, hay hơn nữa là những đồng hương với một câu chuyện may mắn cứng nhắc cũng trở nên yêu mến Bobby Tom như một tên đần.  (* loại kẹo kháng axit ưa thích ở Mỹ chuyên trị chứng ợ nóng và cung cấp canxi)
 
Jack bóc bỏ miếng giấy bạc đầu cây Tums và hỏi. “Chỉ là hiếu kì thôi, anh biết gì về đóng phim không?”
“Chết tiệt , không.”
“Đó là cái mà tôi đã nghĩ.”
“Tôi không thấy có gì khác biệt. Phim ảnh cũng vậy thôi, việc mọi người phải làm là đá vào mông những tên cản đường và cởi quần áo phụ nữ. Chết tiệt ! Tôi đã làm điều này từ khi lên tám”
Đó là một lời bình luận xuất sắc tiêu biểu theo kiểu của Bobby Tom Denton và Jack mỉm cười. Không quan tâm đến những gì khách hàng của anh đã nói, anh tin là Bobby Tom đã lập xong kế hoạch gặt hái thành công trong sự nghiệp phim ảnh của anh ta. Anh chưa từng thấy anh chàng cựu cầu thủ bóng bầu dục này làm việc gì mà không có kế hoạch khả thi, từ việc giành sân cho đến bắt đầu một việc kinh doanh mới. Mặc khác, anh ta đương nhiên sẽ dành thời gian về nó.
 
Jack ngồi vào chiếc ghế của mình. “Tôi đã nói chuyện với Willow Craig của Windmill hai giờ trước. Cô ta cực kỳ không vui , đặc biệt từ khi anh cứ khăng khăng rằng mọi cảnh đấu súng đều phải được thực hiện ở Telarosa.”
 
“Họ cần một thị trấn nhỏ ở Texas. Anh biết kinh tế đang tuột dốc tồi tệ như thế nào ở đấy, và điều này sẽ giúp họ .”
 
“Tôi lại nghĩ anh đã tìm cách rời xa trị trấn của mình trong suốt thời gian dài, đặc biệt với niềm mê muội tổ chức lễ hội tưng bừng để làm mới bộ mặt thị trấn của họ đấy chứ.”
 
Bobby Tom nhăn nhó. “Đừng nhắc nữa”
 
“Sự thật là, anh phải đến đó ngay. Windmill đã chuyển tất cả dụng cụ và nhân lực đến đó rồi, nhưng họ lại không có anh để có thể bắt đầu quay”
 
“Tôi đã nói tôi sẽ có mặt.”
 
“Giống như anh bảo họ anh sẽ có mặt trong những cuộc họp và thử tủ quần áo của anh mà họ đã thông báo cho anh ở L.A cách đây hai tuần.”
 
“Đó đúng là con gà khốn kiếp vớ vẩn. Chết tiệt, tôi đã có một tủ quần áo tuyệt nhất của bất kì cầu thủ nào ở NFL. Tôi còn cần thử gì nữa chứ?”
 
Jack chào thua. Như thường lệ, Bobby Tom giải quyết mọi chuyện theo cách riêng của mình. Cái vẻ ngoài đáng yêu và dễ chịu ấy che dấu rất tốt cho tính khí nóng nảy như một con la đặc trưng của vùng Texas, và hơn hết anh ta không thích bị thúc đẩy bởi bất cứ ai.
 
Bobby Tom hạ đôi bốt của anh xuống khỏi bàn một cách chậm chạp. Mặc dù anh che dấu rất tốt nhưng, Jack biết anh đã thực sự bị tàn phá khi buộc phải giải nghệ sớm. Thậm chí ngay từ khi bác sĩ bảo với anh rằng anh sẽ không thể nào chơi bóng được nữa, Bobby Tom đã tự xoay sở và đối phó với tính khí nóng nảy của một người đàn ông lơ lửng bên bờ vực phá sản thay vì một huyền thoại thể thao có mức lương hàng triệu đô mà Chicago Stars dành cho chỉ là một phần nhỏ của tài sản của anh. Jack tự hỏi giá mà việc ký kết phim ảnh này không chỉ là cách giúp Bobby Tom  tiêu phí thời gian trong khi anh tính toán những gì sẽ làm với quãng thời gian sau khi giải nghệ.
 
Bobby Tom dừng lại tại cửa và quay lại nhìn cho người đại diện của mình, với ánh nhìn chằm chằm xanh thẫm mà toàn bộ cầu thủ hàng phòng ngự khắp liên đoàn đã được học là phải khiếp sợ. “Anh hãy gọi cho người ở Windmill ngay bây giờ và bảo cái đám vệ sĩ của họ biến ngay giùm đi”
 
Mặc dù yêu cầu ấy được nêu ra thật nhẹ nhàng nhưng Jack không hề bị lừa phỉnh. Bobby Tom luôn biết chính xác mình muốn gì, và anh chỉ đơn giản là nhận lấy. “Tôi e vài người đang trên đường. Và họ đã gởi đến một người hộ tống, không phải một vệ sĩ.”
 
“ Tôi đã nói là sẽ tự đến Telarosa, và tôi sẽ, nếu có bất kỳ một tên vệ sĩ chết tiệt nào lẩn quẩn quanh tôi và nghĩ hắn có thể xỏ mũi tôi, tốt nhất đó nên là một gã dai sức to con vì, nếu không, hắn sẽ kết thúc với chữ ký của tôi được chạm khắc trên cái mông của hắn”
 
Jack liếc vội xuống tập hồ sơ màu vàng phía trước mình và quyết định đây không phải là lúc thích hợp để nói với Bobby Tom rằng “ cái gã to con dai sức” mà hãng Windmill gởi đến có cái tên là Gracie Snow. Khi đã cất cái tập hồ sơ vào rồi, anh mới nghĩ đến việc hy vọng cái cô Snow chết tiệt nào đó có một cái mông tuyệt đẹp, một người chuyên mê hoặc đàn ông, và có bản năng của loài cá ăn thịt ở Nam Mỹ. Nếu không, cô ta sẽ không có bất cứ một cơ hội nào đứng cạnh mà có thể chống lại Bobby Tom Denton.
 
 
 
Gracie Snow đang trải qua một tháng với kiểu tóc tồi tệ. Khi cơn gió nhẹ ban đêm ẩm ướt
đầu tháng bảy thổi một mớ tóc xoăn nâu bay trước mắt cô, cô quyết định mình nên biết nhiều thông tin hơn thay vì tin tưởng vào nhà tạo mẫu tóc tên Mister Ed. Cô đã không tin nó được thiết kế để gây nên sự phản cảm cho cô , tuy nhiên, thay vì để tâm vào sự tồi tệ ấy thường xuyên, cô khóa cửa chiếc xe thuê và đi dọc vỉa hè đến căn nhà của Bobby Tom Denton.
 
Nửa tá xe hơi đậu kín trên con đường uốn cong dành cho xe chạy, khi cô đến gần cây tuyết tùng tươi tốt và công trình kính nơi nhìn xuống hồ Michigan, cô nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ. Gần 9 giờ 30 rồi, và cô ước chi mình có thể trì hoãn cuộc chạm trán này tới sáng mai, khi mà cô đã được nghỉ ngơi và bớt căng thẳng hơn, nhưng cô đơn giản là không thích phí phạm thời gian. Cô cần phải chứng tỏ năng lực với Willow Craig rằng cô có thể hoàn thành một cách xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên của mình.
 
Đó là một ngôi nhà hiếm thấy, nó thấp và nằm trải dài, với mái nhà nhọn góc. Những cánh cửa mạ nhôm được sơn phía trước gắn tay nắm cửa kéo dài trông giống như chiếc xương đùi. Cô không thể nói kiến trúc này là sở thích cá nhân cô, nhưng nó làm mọi thứ trở nên thú vị hơn. Cô lờ đi cơn nhộn nhạo trong bụng mình. Cô nhấn chuông một cách quả quyết và giật mạnh cái áo khoác của bộ le màu xanh dương khá nhất của cô, một bộ đồ quái dị với một đường biên không dài cũng không ngắn, chỉ đơn giản là không hợp thời trang. Cô ước gì cái váy không bị nhăn trong chuyến bay từ Los Angeles đến phi trường Chicago’s O’Hare, nhưng cô chưa bao giờ giỏi với quần áo. Có đôi khi cô nghĩ cảm nhận thời trang của mình đã trở nên lệch lạc từ việc trưởng thành quanh nhiều người cao tuổi vì cô luôn trông có vẻ già hơn ít nhất hai mươi tuổi.
 
Khi nhấn chuông một lần nữa, cô nghĩ mình nghe thấy âm vang của một cái chiêng từ bên trong, nhưng tiếng nhạc quá lớn, thật khó để xác định chính xác. Một cảm giác đề phòng thoáng qua rộn lên ở dây thần kinh của cô. Âm thanh bữa tiệc nghe có vẻ rất hoang dã.
 
Mặc dù Gracie đã ba mươi nhưng cô chưa từng tham gia một buổi tiệc hoang dã nào. Cô tự hỏi sẽ có phim khiêu dâm và những chai cocaine chuẩn bị sẵn cho khách không. Cô hầu như chắc chắn phản đối cả hai, nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm thực sự với thứ nào, cô nghĩ sẽ công bằng hơn nếu giữ lại ý kiến chủ quan. Rốt cuộc, cái gì sẽ làm cho cuộc sống của cô trở nên mới mẻ hơn nếu cô không ở lại để mở mang những kinh nghiệm mới? Cô sẽ không bao giờ thử nghiệm với các loại thuốc, nhưng, với phim ảnh khiêu dâm. . . Có lẽ nhìn lén một tý cũng chẳng sao.
 
Cô nhấn chuông hai lần tạo thành một tràng dài và kéo lọn tóc đằng sau trở vào trong mái tóc xoăn gợn sóng kiểu Pháp của mình. Cô đã hy vọng mái tóc mới sẽ loại bỏ cái phong cách lỗi thời nhưng tiện lợi của kiểu tóc mà cô đã mang trong suốt mười năm qua. Cô đã hình dung cái gì đó mềm mại và dợn sóng, kiểu làm cô có cảm giác như là một phụ nữ mới mẻ, và Mister Ed đã mang đến cho cô hoàn toàn không phải là thứ mà cô đã nghĩ trong đầu.
 
Sao cô không nhớ trong những năm tuổi teen, những cố gắng của cô trong việc tự cải thiện đều dẫn đến kết thúc bi thảm? Đó là hàng tháng trời với mái tóc màu xanh lá từ một việc tính toán sai lầm với một chai thuốc nhuộm tóc, sưng tấy da vì dị ứng với một loại kem trị tàn nhang. Cô vẫn còn có thể nghe tiếng la ó chế nhạo xen lẫn những tiếng cười của bạn học ở trung học khi những miếng vải mỏng chèn trong áo ngực cô rơi ra trong lúc cô đang thuyết trình. Tai nạn đó là đòn giáng cuối cùng, và ngay sau đó cô đã hứa sẽ chấp nhận những lời nói thẳng của mẹ đã bị bỏ qua từ khi Gracie lên sáu.

 
Con nằm trong số một hàng dài những phụ nữ giản dị, GracieSnow. Hãy chấp nhận một thực tế là con sẽ không bao giờ xinh đẹp và con sẽ thấy mình hạnh phúc hơn.
 
Cô có vóc người trung bình, không đủ thấp để trở nên dễ thương, cũng không đủ cao để thướt tha. Mặc dù cô không thực sự thuộc dạng ngực phẳng nhưng cũng gần như vậy. Đôi mắt cô không có màu nâu ấm áp hay một màu xanh lấp lánh, mà là một màu xám khó phân biệt. Miệng cô quá rộng và cằm quá bướng bỉnh . Cô không còn lo lắng rằng phải cảm thấy biết ơn làn da sáng nhưng ẩn dấu giữa những nốt tàn nhang rải rác ngang sống mũi cô, hay thực tế là mũi của cô cũng nhỏ và thẳng nữa. Thay vì thế, cô tập trung lòng biết ơn cho những món quà quan trọng khác mà Chúa đã ban tặng cho cô: trí thông minh, khiếu hài hước, và một sự hứng thú vô tận trong mọi khía cạnh trạng thái tình cảm của con người. Cô tự nói với mình rằng những phẩm chất ấy quan trọng hơn bất cứ vẻ đẹp nào, và chỉ khi cô ở trong hoàn cảnh chán nản nhất cô mới ước mình có thể đổi lấy một phần tính trung thực, một miếng đức hạnh, một mẫu khả năng tổ chức với một size áo ngực lớn hơn.
 
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, và cô thấy mình đang đối diện với một người đàn ông đáng sợ nhất mà cô từng thấy… một lực sĩ thô kệch với cái cổ to, đầu hói, và vai nhô lên. Cô nhìn anh ta với sự thích thú khi đôi mắt của anh ta lia xuống bộ lê xanh dương của cô, cái áo cánh sạch sẽ màu trắng bằng vải polyester, và đôi giày bít màu đen ngu ngốc.
 
“Vâng?”
 
Cô thẳng vai và nâng cằm mình lên một mức. “Tôi đến để gặp ngài Denton”
 
“Đúng giờ đấy.” Không báo trước, anh ta chộp lấy cánh tay cô và kéo cô vào trong. “Cô đã mang theo nhạc của mình rồi chứ?”
 
Cô giật mình bởi câu hỏi của anh ta, cố thu nhận cái ấn tượng mơ hồ của phòng chờ: sàn nhà đá vôi, một bức tường điêu khắc đồ sộ bằng nhôm, và một tảng đá cuội bằng đá hoa cương đang giữ một cái mũ sắt samurai “Nhạc ư?”
 
“Jeez, tôi đã nói với Stella là chắc chắn cô sẽ tự mang đến. Thôi đừng bận tâm. Tôi đã có cuộn băng ghi âm của cô gái vừa rời khỏi đây.”
 
“Cuộn băng ghi âm?”
 
“Bobby Tom đang trong bồn tắm nóng. Các chàng trai và tôi muốn làm anh ấy ngạc nhiên, vì vậy cô hãy đợi ở đây trong khi tôi chuẩn bị mọi thứ. Sau đó chúng ta sẽ vào cùng.”
 
Nói xong, anh ta biến mất sau một tấm bình phong bên phải của cô. Cô nhìn chằm chằm phía sau anh ta, những cảm xúc của cô đang chiến đấu giữa sự báo động và tính hiếu kỳ. Anh ta hiển nhiên đã nhầm lẫn cô với ai đó, nhưng vì Bobby Tom Denton đã không nhận bất kỳ một cuộc gọi nào từ hãng Windmill, cô tự hỏi sao mình không nắm lấy cơ hội từ sự hiểu lầm này.
 
Một Gracie Snow cũ sẽ kiên nhẫn chờ đợi anh ta trở lại để cô có thể giải thích nhiệm vụ của mình, nhưng với một Gracie Snow mới ao ước được mạo hiểm thì… và cô nhận thấy mình đang đi theo âm thanh của tiếng nhạc dọc theo hành lang uốn lượn.
 
Những căn phòng mà cô đã đi qua không giống với bất kì cái gì mà cô đã từng thấy. Cô là một người thích cảm giác khoái lạc bí mật, và tình cảnh chỉ nhìn thôi không thỏa mãn được cho cô. Bàn tay cô mong muốn vuốt ve những mảnh thô ráp của công trình điêu khắc trên bệ sắt bị oxy hóa và khối đá hoa cương giữ cái mặt bàn có hình dáng không đều trông như mặt cắt từ những cái cây thời tiền sử. Cô quét những ngón tay lên bức tường, vài bức được sơn một màu xám nhạt, trong khi những bức khác được bao bọc với những mẫu vải dài của tấm da thuộc đã tẩy trắng thành màu tro người. Cái yên ngựa chắc chắn, treo thấp được phủ vải bạt sơn sọc vằn lôi cuốn cô, và hương thơm của cây khuynh diệp đang quét qua từ những cái lư cổ xưa nhử lỗ mũi cô.
 
Trộn lẫn với mùi khuynh diệp, cô bắt được mùi hương của clo. Khi cô đi vòng quanh một khối đá khổng lồ đang ngã một cách nghệ thuật dựa vào bức tường, mắt cô trố ra. Hành lang thông ra một cửa hang động lộng lẫy, những bức tường của nó được xây dựng với những tấm kính được phun cát trải dài đang vươn tới mái nhà, làm cho cái hang trông vừa bóng bẩy vừa tiền sử. Hồ bơi lát gạch đen, mang hình dáng không đối xứng đem đến diện mạo của vũng nước nơi những con khủng long có thể đã đi qua kiếm một hớp buổi trưa. Những cỗ xe ngựa được thiết kế một cách hoang vu và những cái bàn thấp lùn tạo từ những tảng đá cũng hòa lẫn với môi trường tự nhiên xung quanh.
 
Khung cảnh xung quanh có lẽ thuộc về thời tiền sử, nhưng những vị khách hoàn toàn hiện đại. Có lẽ có khoảng ba mươi người trong nhóm hỗn tạp. Tất cả phụ nữ đều trẻ đẹp, trong khi đàn ông, da trắng lẫn da đen, đều vai u thịt bắp. Cô không biết gì về những cầu thủ bóng bầu dục ngoại trừ những tiếng tăm ghê tởm của họ, và khi cô quan sát những bộ bikini ít ỏi được mặc bởi hầu hết phụ nữ, cô không thể nén lại một tia hy vọng nhỏ rằng vài cuộc truy hoan ngắn ngủi có lẽ sắp diễn ra. Cô sẽ không bao giờ tham gia vào những việc như thế—ngay cả giả như bất cứ ai sẽ yêu cầu cô —nhưng sẽ rất thú vị để quan sát.
 
Những tiếng thét lanh lãnh của phụ nữ kéo sự chú ý của cô đến bồn tắm nóng đầy bọt nằm bên trong một cụm những tảng đá trên trên bục nổi gần cửa sổ. Bốn phụ nữ đang nô đùa trong đám bong bóng nước, và Gracie cảm thấy vừa ghen tỵ vừa thán phục khi cô quan sát sự rực rỡ của họ, những bộ ngực rám nắng đang nảy lên phía trên những bộ bikini củn cỡn. Và rồi cái nhìn chăm chú của cô di chuyển khỏi những người phụ nữ tới người đàn ông ngồi đơn độc đang chiếm chỗ trên bục, và mọi thứ trong cô khựng lại.
 
Cô nhận ra anh từ một trong những bức ảnh của anh. Anh đứng cạnh bên bồn tắm nóng như một vị vua Ả Rập đang quan sát hậu cung của mình, và khi cô nhìn anh, toàn bộ những tưởng tượng nhục dục sâu kín và bí mật nhất của cô sống dậy. Đó là Bobby Tom Denton. Lạy Chúa!
 
Anh ta là hiện thân của người đàn ông mà cô từng mơ đến; tất cả bọn con trai ở trường trung học đã từng lờ cô, những anh chàng trẻ tuổi chưa từng nhớ tên cô, những người đàn ông đẳng cấp điển trai đã từng khen ngợi sự thông minh của cô, nhưng không bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò với cô. Anh là một sinh vật siêu phàm chói lọi, đã được đặt lên trên trái đất bởi một Đức Chúa Trời bất công nhằm nhắc nhở những người phụ nữ giản dị như cô rằng có vài thứ khó mà đạt được.
 
Cô được biết từ những bức ảnh cô từng thấy rằng chiếc mũ cao bồi của anh đã che đậy một mái tóc vàng dầy, trong khi vành nón lại ẩn dấu một đôi mắt xanh thẫm. Không giống cô, xương gò má của anh có thể đã được chạm trổ bởi một nhà điêu khắc thời kỳ Phục Hưng. Anh có một cái mũi thẳng, mạnh mẽ, một cái hàm quyết đoán, và một cái miệng nên đến với một bảng cảnh báo. Anh tuyệt đối và vô cùng nam tính, và khi cô dán mắt vào anh cô cảm thấy giống như cái khao khát dữ dội cô đã từng trải qua trong những đêm mùa hè ấm áp khi cô nằm trên bãi cỏ và ngắm sao. Anh tỏa sáng rực rỡ, và đúng là loại khó mà với tới được.
 
Anh đội một cái mũ cao bồi màu đen đi cùng đôi bốt da rắn và một cái áo choàng tắm bằng nhung trang trí những tia chớp đỏ và xanh lá. Anh cầm một chai bia màu hổ phách trong một tay, và khói thuốc cuộn lên từ một điếu xì gà được gắn chặt trong góc miệng anh. Làn da giữa đỉnh giày bốt và tà áo choàng để trần, lộ ra bắp chân mạnh mẽ và cơ bắp, và miệng cô trở nên ẩm ướt khi cô tự hỏi sẽ thế nào nếu anh trần truồng bên dưới cái áo choàng đó.
 
“Này! Tôi đã bảo cô hãy đợi ở cửa mà.”
 
Cô nhảy dựng lên khi người đàn ông lực lưỡng, người đã để cô vào nhà đến phía sau cô, và một cái máy phát nhạc trong tay anh ta .
 
“ Stella đã nói cô rất nóng bỏng, nhưng tôi bảo với cô ta tôi muốn một cô nàng tóc vàng.” Anh ta nhìn cô một cách nghi ngờ. “ Bobby Tom thích những cô nàng tóc vàng. Có phải cô có mái tóc vàng dưới cái bộ tóc giả đó không?”
 
Cô đặt tay lên mái tóc xoăn kiểu Pháp của mình. “ Thật ra thì…”
 
“ Tôi thích kiểu đồ cô thủ thư mà cô đang mặc, nhưng cô cần trang điểm nhiều hơn. Bobby thích phụ nữ trang điểm.”
 
Và ngực, cô nghĩ, khi mắt cô thơ thẩn phía sau cái bục. Bobby Tom cũng thích phụ nữ của mình với bộ ngực thật to.
 
Cô lia mắt tới cái máy phát nhạc, cố gắng sắp xếp những chi tiết của sự nhầm lẫn giữa họ. Khi cô bắt đầu dàn xếp ổn thỏa một giải thích xác đáng, thì người đàn ông này lại lục tung cái máy lên .
 
“ Stella có nói với cô chúng tôi cần vài thứ đặc biệt một chút, anh ấy gần đây khá chán nản vì phải giải nghệ . Anh ấy thậm chí đã đề cập đến việc rời Chicago về sống ở Texas. Mấy anh chàng và tôi nghĩ việc này có lẽ mang đến cho anh ấy tiếng cười. Bobby Tom thích những vũ công thoát y.”
 
Vũ công thoát y! Những ngón tay Gracie náo động quanh vòng ngọc trai của cô. “ Ồ, anh bạn! Tôi nên giải thích…”
 
“ Có một vũ công thoát y mà tôi nghĩ anh ấy thậm chí có thể kết hôn, nhưng cô ta đã không thể vượt qua những câu đố bóng bầu dục của anh ấy” Anh ta lắc đầu. “ Tôi vẫn không tin nổi cầu thủ wideout vĩ đại nhất trong trận đấu lại treo cái mũ sắt của mình cho Hollywood. Cái đầu gối chết tiệt.”
 
Từ lúc anh ta có vẻ như đang tự nói với bản thân hơn với cô, Gracie đã không đáp lại. Thay vì thế, cô cố nghiền ngẫm vào cái sự thật không thể tin được là người đàn ông này đã nhầm lẫn cô, một cô gái già đồng trinh ba mươi tuổi cuối cùng còn sót lại trên Trái đất, với một vũ công thoát y!
 
Thật là xấu hổ.
 
Thật là kinh khủng.
 
Thật là ly kỳ!
 
Một lần nữa, anh ta nhìn cô kèm với một lời phê bình. “ Cô gái sau cùng Stella gởi đến đã ăn mặc như một nữ tu. Bobby Tom khoái đến cười lộn ruột. Nhưng cô ta đã trang điểm khá nhiều. Bobby Tom thích phụ nữ trang điểm. Cô tốt hơn nên sửa soạn lại đi.”
 
Đã quá lâu để có thể chấm dứt sự hiểu lầm này, và cô hắng giọng. “ Thật không may, ngài…”
 

“ Bruno, Bruno Metucci. Tôi đã chơi cho Stars hồi xưa khi Bert Somerville sở hữu đội bóng. Vì thế tôi chưa bao giờ là một đấu thủ xuất sắc như Bobby Tom.”
 
“ Tôi hiểu. À, sự thật thì…”
 
Một tiếng rít giận dữ, những tiếng ré lên của phụ nữ phun ra từ bồn tắm nóng làm xao lãng cô. Cô nâng tầm mắt mình lên để thấy Bobby Tom đang nhìn chằm chằm một cách bao dung những người phụ nữ đùa nghịch ở dưới chân mình, trong khoảng cách ánh đèn hồ Michigan le lói xuyên qua tấm kính phía sau anh. Trong chốc lát cô có ảo giác rằng anh đang trôi trong không trung, một chàng cao bồi của vũ trụ. Trong chiếc nón cao bồi, đôi bốt, và áo choàng tắm, một người đàn ông không bị chi phối bởi những qui tắc giống như trọng lực, thứ giữ cho những người bình thường bị hút trên mặt đất. Anh trông như đeo những cái đinh thúc ngựa vô hình trên đôi bốt, những cái đinh thúc xoay tròn với tốc độ siêu âm, đang bắn ra những cái chong chóng khổng lồ cùng với những tia sáng chói lòa soi rọi mọi thứ anh đã làm và làm nó lớn hơn cuộc sống.
 
Một phụ nữ đứng lên từ những bong bóng trong bồn tắm. “ Bobby Tom, anh đã bảo là em có thể thử câu đố lần nữa.”
 
Cô ta nói một cách ầm ĩ, và vài tiếng hoan hô inh ỏi xuất hiện từ những vị khách. Như thể là một thể đồng nhất, mọi người trong đám đông quay về hướng bục, chờ đợi phản ứng của anh.
 
Bobby Tom, với một điếu xì gà và chai bia trong một tay, thọc tay còn lại vào trong túi chiếc áo choàng của mình và để ý đến cô ta với sự quan tâm. “ Em chắc mình sẵn sàng chứ, Julie, em yêu? Em biết là mình chỉ có hai cơ hội, và em đã bỏ lỡ sự nghiệp của Eric Dickerson ghi kỉ lục nhanh chóng bởi một trăm lần cuối cùng.”
 
“ Em chắc. Em đã học thực sự chăm chỉ.”
 
Julia trông có vẻ như thể cô thuộc về trang bìa của tạp chí đồ bơi Sports Illustrated. Khi cô ta nhấc mình ra khỏi làn nước, mái tóc vàng ướt tuôn chảy trong những dải ruy băng nhạt trên đôi vai cô ta. Cô ta ngồi trên mép bồn tắm nóng, để lộ một chiếc áo bơi với ba mảnh tam giác bé tí màu lam buộc lại trong màu vàng sáng. Graice biết sự hiểu biết của cô sẽ không tán thành một bộ đồ bơi lộ liễu như vậy, nhưng như là một tín đồ mộ đạo rằng phụ nữ nên tận dụng vốn quý của mình, Gracie nghĩ cô ấy trông thật tuyệt vời.
 
Ai đó trong đám đông vặn thấp nhạc xuống. Bobby Tom ngồi lên một tảng đá cuội và gác chéo chiếc giày bốt da rắn lên đầu gối trần của anh. “ Lại đây và tặng anh một nụ hôn may mắn. Và đừng làm anh thất vọng lần này. Anh chỉ dâng tặng trái tim mình để khích lệ trong việc biến em thành bà Bobby Tom”.
 
Trong khi Julia tuân theo yêu cầu của anh, Gracie nhìn tò mò về Bruno. “ Anh ta đưa cho họ những câu đố về bóng bầu dục?”
 
“ Đương nhiên. Bóng bầu dục là cuộc sống của Bobby Tom. Anh ta không tin vào việc ly hôn, và anh ta biết rằng mình không thể hạnh phúc với một phụ nữ không hiểu tí nào về các trận đấu.”
 
Trong khi Gracie tiếp nhận cái thông tin này, Bobby Tom hôn Julia, rồi vỗ nhẹ vào cái mông ướt của cô ta và đưa cô ta lên trên mép bồn tắm nóng. Những vị khách tập hợp gần cái bục để theo dõi. Gracie chộp lấy lợi thế thực tế rằng Bruno cũng đang quan sát cuộc trao đổi để lùi lên một trong những những nấc thang sau cô để cô không bỏ lỡ một thứ gì.
 
Bobby Tom vùi tắt điếu xì gà trong một cái gạt tàn thấp bằng mã não. “ Được rồi, em yêu. Hãy bắt đầu với những cầu thủ quarterback. Chọn lựa trong số Terry Brhaw, Len Dawson, và Bob Griese, ai có tỉ lệ phần trăm cao nhất trong những bàn trọn vẹn? Chú ý anh đang cố giữ việc này dễ dàng. Anh đã không hỏi em tỉ lệ phần trăm thực tế, chỉ là ai xếp cao nhất.”
 
Julie phất mái tóc ướt bóng mượt của cô lên vai và trao cho anh một nụ cười tự tin. “Len Dawson.”
 
“Thực sự giỏi đấy.” Những ánh đèn bồn tắm nóng dội lại, đến nổi mặt anh có thể thấy được, thậm chí cả bên dưới vành nón cao bồi của anh. Dù Gracie đứng quá xa để có thể khẳng định, nhưng cô nghĩ mình nhìn thấy được sự thích thú lấp lánh trong đôi mắt xanh sâu thẳm ấy. Như một sinh viên mộ đạo về bản tính con người, cô thậm chí càng tăng lên sự hứng thú trong việc chú ý xem anh có mưu đồ gì.
 
“ Giờ để xem, nếu em hiểu những vấn đề của mình từ câu đố cuối cùng đã được tháo gỡ. Đưa tâm trí em trở về năm 1985 và tên của người lãnh đạo trung phong của NFC”
 
“ Dễ. Marcus Allen.”
 
“ AFC ? ”
 
“Curt— Không! Gerald Riggs.”
 
Bobby Tom ấn tay mình lên ngực. “ Whew, em đã làm tim anh ngừng đập với câu trả lời đó. Được rồi, giờ, người chặn bóng khung thành xa nhất trong một trận Siêu cúp?”
 
“ 1970. Jan Stenerud. Siêu cúp thứ IV.”
 
Anh nhìn vòng quanh đám đông và cười toe toét. “ Tôi là người duy nhất đang nghe thấy tiếng chuông đám cưới ư?”
 
Gracie tự mỉm cười trước mánh khóe của anh khi cô nghiêng người thì thầm trong tai Bruno. “Không phải việc này hơi bị mất phẩm giá à?”
 
“ Không nếu cô ta thắng. Cô có chút ý niệm nào về giá trị của Bobby Tom không?”
 
Khá là nhiều, cô hình dung. Cô lắng nghe khi anh đưa ra hai câu hỏi nữa, cả hai câu Julia đều trả lời được. Thêm vào việc có vẻ ngoài xinh đẹp, cô gái tóc vàng còn có kiến thức, nhưng Gracie có cảm giác rõ rệt cô ấy không đủ sự thông minh cần thiết để chống đỡ với Bobby Tom Denton xa hơn.
 
Một lần nữa, cô thì thầm với Bruno. “ Những người phụ nữ này thực sự tin rằng anh ta nghiêm túc về vấn đề này ư?”
 
“ Đương nhiên anh ta nghiêm túc. Thế cô nghĩ tại sao một người đàn ông yêu phụ nữ nhiều như anh ta lại chưa kết hôn?”
 
“ Có thể anh là là gay,” cô đoán, thuần túy như là một vấn đề của cuộc thảo luận.
 
Cặp lông mày rậm của Bruno nhướng lên và anh bắt đầu lắp bắp. “ Gay! Bobby Tom Denton ư ? Chết tiệt, anh ta đóng đinh nhiều cái đuôi còn hơn giới hạn của một cái bẫy nào. Cheezus, đừng để anh ta nghe được những gì cô nói. Anh ta có thể… Well, tôi thậm chí không muốn tưởng tượng những gì anh ta sẽ làm.”
 
Gracie chưa từng tin một người đàn ông có tình dục an toàn sẽ bị đe dọa bởi sự đồng tính, nhưng từ lâu cô khó mà là một người có kiến thức về nam giới, cô có thể hoàn toàn nhầm lẫn điều gì đó.
 
Julia đã trả lời câu hỏi về một người tên Walter Payton và câu khác về Pittsburgh Steelers. Bobby Tom đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu bước lại từng bước dọc theo mép bục, như thể anh đang suy nghĩ sâu xa, thứ mà Gracie đã không tin trong một phút.
 
“ Được rồi, em yêu, giờ hãy tập trung. Em chỉ còn một câu hỏi nữa sẽ đi vào lễ đường nhà thờ, và anh đang nghĩ về những đứa trẻ mà chúng ta sẽ có rồi đấy. Anh không thấy áp lực nhiều kể từ giải Siêu cúp đầu tiên của anh. Em đang tập trung đó chứ?”
 
Vết nhăn xuất hiện ngay trên cái trán hoàn hảo của Julia. “ Em đang tập trung.”
 
“ Được rồi, cưng, giờ đừng làm anh thất vọng.” Anh nghiêng chai bia lên miệng, uống cạn nó, và đặt cái chai xuống. “ Mọi người đều biết những cái cột khung thành dài 18 feet, rộng 6 inch. Mặt trên của thanh ngang…”
 

“ Khoảng 10 feet!” Julie thét lên.
 
“ Aw, em yêu, anh tôn trọng em quá nhiều để lăng mạ sự thông minh của em với một câu hỏi dễ như vậy. Hãy đợi đến khi anh kết thúc, hoặc em sẽ phải kết thúc với một hình phạt là hai câu hỏi.”
 
Cô ta trông kích động đến nỗi tim của Gracie cũng muốn nhảy ra ngoài.
 
Bobby Tom đặt chéo cánh tay mình lên trên ngực. “ Mặt trên của thanh ngang khoảng 10 feet tính từ mặt đất mặt đất. Những trụ thẳng đứng trên thanh ngang phải cao ít nhất 30 feet. Giờ là câu hỏi của em, em yêu, và trước khi em trả lời, hãy nhớ là em đang nắm giữ trái tim anh trong đôi tay em.” Gracie kỳ vọng chờ đợi. “ Cơ hội trở thành bà Bobby Tom Denton, cho anh biết chính xác kích thước dãy băng gắn trên đỉnh mỗi trụ.”
 
Julie nhảy bắn lên khỏi mép bồn tắm nóng “Em biết câu này, Bobby Tom! Em biết!”
 
Bobby Tom khựng lại. “ Em biết?”
 
Một tiếng cười rúc rích nhẹ xuyên qua môi Gracie. Anh sẽ bị dọn ăn ngay nếu Julie trả lời được câu hỏi.
 
“ 4 inch x 60 inch!”
 
Bobby Tom đấm vào ngực. “ Aw, bé con! Em vừa mới xé nát tim anh và giẫm đạp lên kẻ lừa bịp non nớt này.” Gương mặt Julie nhăn lại.
 
“ Là 4 x 48 inch. 48 inch, em yêu. Chúng ta chỉ có 12 inh khoảng cách để đến cuộc hôn nhân hạnh phúc lâu dài. Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh phiền muộn đến vậy.”
 
Gracie thấy anh giữ Julie trong tay mình và hôn cô ta một cách khá là nhiệt tình. Người đàn ông này có lẽ là người theo chủ trương trọng nam khinh nữ hiểu nhiên nhất còn sót lại trên Bắc Mỹ, nhưng cô phải khâm phục sự táo bạo của anh. Cô quan sát với sự mê hoặc khi tay anh, bàn tay rám nắng và trông mạnh mẽ phi thường, cuộn cong trên phần hình cong trần truồng của cặp mông lấp lánh nước của Julie. Những bắp thịt phía dưới của cô thắt chặt lại một cách vô ý thức trong sự hưởng ứng.
 
Những vị khách bắt đầu đấm nhau và một vài người đàn ông bước lên bục gởi những lời chia buồn đến người thua cuộc xinh đẹp.
 
“ Đi thôi.” Bruno nắm lấy cánh tay Gracie, và trước khi cô có thể ngăn anh ta lại, anh ta đã đẩy cô về phía trước.
 
Cô nín thở trong sự báo động. Một sự nhầm lẫn đơn giản đã bắt đầu thoát khỏi tầm tay, và cô vội vàng quay lại anh ta. “ Bruno, có vài việc chúng ta cần phải nói. Thật rất buồn cười, thật đấy, và…”
 
“ Hey, Bruno! Vị võ sĩ nhà nghề khác, người này với mái tóc đỏ, đến cạnh họ. Anh đưa mắt nhìn khắp Gracie và nhìn Bruno một cách phê bình.
 
“ Cô ấy không trang điểm đủ. Anh biết Bobby Tom thích phụ nữ trang điểm. Và tôi hi vọng cô ta có mái tóc vàng bên dưới bộ tóc giả đó. Ngực nữa. Cái áo khoác đó quá rộng nên khó mà nói về điều đó. Em có ngực chứ, búp bê?”
 
Gracie không biết cái nào làm cô ngạc nhiên hơn, được hỏi cô có ngực hay đang được gọi là “búp bê”. Trong chốc lát cô đánh mất khả năng trả lời.
 
“ Bruno, cậu đem đến ai vậy?”
 
Dạ dầy cô rơi thẳng xuống khi cô nghe giọng nói của Bobby Tom. Anh đã bước đến mép của bục bồn tắm nóng, và đang nhìn cô với sự thích thú to lớn và cái gì đó đa phần giống như đang nghiên cứu.
 
Bruno vỗ nhẹ cái máy hát. “ Tôi và các chàng trai nghĩ là chúng tôi sẽ làm anh ngạc nhiên với một sự giải trí nho nhỏ.”
 
Gracie quan sát với nỗi sợ đang lớn dần lên khi nụ cười toe toét rộng lớn kéo ra trên gương mặt Bobby Tom, để lộ ra một hàm răng trắng thẳng đều tăm tắp. Mắt anh gặp mắt cô, và cô cảm thấy như thể mình đi quá nhanh trên một vỉa hè đang chuyển động.
 
“ Lại đây nào, em yêu, để cho Bobby Tom có thể nhìn thấy em trước khi bắt đầu.” Giọng nói lè nhè nhẹ nhàng Texas của anh liếm khắp cơ thể cô và trườn qua khả năng phán đoán tuyệt vời như thường lệ của cô, thứ đó có lẽ là lí do tại sao cô lại nói điều đầu tiên hiện ra trong tâm trí mình.
 
“ Tôi… uh… phải trang điểm trước.”
 
“ Giờ em đừng lo về điều đó”
 
Cô phát ra một hơi thở hổn hển khiếp đảm khi Beuno đẩy cô lên phía trước. Trước khi cô có thể trở lại, bàn tay to lớn của Bobby Tom đã nắm lấy cổ tay cô. Một cách lãnh đạm, cô nhìn xuống những ngón tay dài, thon gọn mà chỉ trước đó mới nãy đã ve vuốt phía sau của Julie giờ đang kéo cô lại gần anh trên bục.
 
“ Hãy cho quý cô đây vài khoảng trống, các cô gái.”
 
Một cách đáng báo động, cô nhìn những người phụ nữ đang rời bồn tắm nóng để họ có thể nhìn thấy cô. Cô cố giải thích. “ Ngài Denton, tôi cần nói với anh về…”
 
Bruno đã ấn nút máy phát nhạc , và giọng của cô bị át đi bởi tiếng nhạc khàn khàn của “ Vũ công thoát y”. Những người đàn ông bắt đầu hoan hô và huýt sáo. Bobby Tom gởi cho cô cái nháy mắt khuyến khích, thả cô ra, và bỏ đi ngồi trên một tảng đá cuội và xem cuộc biểu diễn.
 
Màu hồng lan dần trên má cô. Cô đứng đơn độc trong trung tâm bục bồn tắm nóng, và mọi người trong phòng đang dán chặt vào cô. Toàn bộ những con người hoàn hảo này đang đợi cô, Gracie Snow không hoàn hảo, để thoát y!
 
“ Thôi nào, bé con!”
 
“ Đừng có mắc cỡ!”
 
“ Lắc đi, em yêu!”
 
Trong khi vài người đàn ông làm tiếng động vật, một trong số những người phụ nữ đặt những ngón tay của cô ta giữa đôi môi và huýt sáo. Gracie nhìn chằm chằm vào họ một cách bất lực. Họ bắt đầu cười cợt, giống hệt như lớp tiếng anh năm thứ hai của cô đã cười khi miếng vải mỏng độn cái áo ngực của cô bị lệch. Họ là những con vật trong bữa tiệc người lớn đang cư xử phù hợp với loài của mình, và họ nghĩ rằng sự miễn cưỡng của cô là một phần của tiết mục.
 
Khi cô đứng đóng băng trước họ, việc bị nhầm lẫn là một vũ công thoát y đột nhiên trở nên ít lúng túng hơn cái suy nghĩ muốn hét ra một lời giải thích giữa tiếng nhạc đến những người trần tục này, những người sẽ nhận ra ngay tức khắc cô thật là một phụ nữ đần độn quê mùa.
 
Có lẽ khoảng 15 feet từ chỗ cô đến Bobby Tom Denton, và cô hiểu toàn bộ việc mà cô phải làm là khiến bản thân mình đủ gần anh để cô có thể thì thầm về thân phận của cô. Một khi anh hiểu là hãng Windmill đã cử cô đến, anh có lẽ sẽ xấu hổ vì nhầm lẫn và sẽ giúp cô thoát ra kín đáo và trao cho cô sự hợp tác hoàn toàn của mình.
 
Một sự bùng nổ mới mẻ của âm thanh động vật vượt trên tiếng nhạc nổ tung từ máy phát nhạc. Một cách thận trọng, cô kéo một chân phải của mình vài inch và nhón mũi chiếc giày bít đen biết điều của mình. Một lần nữa lại có tiếng cười.
 
“ Đó là cách nhảy!”
 
“ Cho chúng tôi xem em có gì nào!”
 
Khoảng cách giữa cô và Bobby Tom giờ có vẻ như kéo ra cả trăm dặm. Kéo chiếc váy bộ đồ xanh dương của mình lên, cô đi từng bước về phía anh. Nhiều tiếng huýt sáo chêm vào tiếng cười khi vạt váy của cô chạm tới đỉnh đầu đối.
 
“ Em thật nóng bỏng, em yêu! Chúng tôi yêu nó!”
 
“ Hãy cởi cái đồ chết dẫm đó ra!”
 
Bruno đẩy mình ra trước đám đông và tạo một vòng tròn khổng lồ với ngón trỏ của anh ta. Đầu tiên cô không hiểu anh ta muốn gì, và sau đó cô hiểu là anh ta đang ra lệnh cho cô đối diện với Bobby Tom trong khi cô thoát y. Với một sự tắc nghẹn, cô quay về hướng đôi mắt xanh sâu thẳm ấy.
 

Anh lật cái mũ cao bồi của mình ra sau đầu và nói chỉ vừa đủ to cho cô nghe. “Bỏ những hạt ngọc trai ra sau cùng, em yêu. Anh thích một quý cô trong những hạt ngọc trai.”
 
“ Chúng tôi đang chán đây!” Một trong số những người đàn ông rống lên. “ Cởi cái gì đó đi!”
 
Cô gần như đánh mất can đảm. Nhưng cái ý nghĩ chủ của cô sẽ nói gì nếu cô chạy trốn khỏi căn nhà mà chưa hoàn thành nhiệm vụ làm đã khôi phục lại nghị lực của cô. Gracie Snow sẽ không chạy trốn! Công việc này là cơ hội mà cô đã chờ đợi cả đời mình, và cô sẽ không rút lui hèn nhát trước dấu hiệu đầu tiên của nghịch cảnh khó khăn.
 
Cô thận trọng di chuyển áo vét của mình. Bobby Tom trao cho cô một nụ cười tán đồng, như thể cô vừa mới làm điều gì đó kì diệu. Mười feet vẫn còn ngăn cách họ có vẻ như cả triệu dặm. Anh gác một chân lên chân kia, và áo choàng tắm của anh rơi ra để lộ ra một bắp đùi trần trụi, mạnh mẽ. Áo vét rơi xuống từ những ngón tay cô.
 
“ Đó là cách nhảy, em yêu. Em đang làm rất tốt”. Đôi mắt anh lấp lánh với ánh nhìn thích thú, như thể cô là vũ công tài năng nhất mà anh từng thấy thay vì là ngu ngốc nhất.
 
Với một cú lắc hông mạnh cuối cùng, cô đến chỗ anh, chỉ trừ duy nhất một cái áo vét, và cố nặn ra một nụ cười trên môi. Không may, khi cô ngả người về phía trước để thì thầm về tình trạng khó khăn của mình vào tai anh, má cô chạm vào vành mũ cao bồi của anh, làm nó bị lệch đi. Với một tay, anh chỉnh lại nó trong khi, với tay còn lại, anh kéo cô vào lòng mình.
 
Tiếng nhạc ầm ĩ át đi tiếng tiếng la hoảng hốt của cô. Cô tạm thời choáng váng đến không nói thành lời bởi cảm giác cơ thể cứng rắn của anh bên dưới cô và bức tường vững chắc của ngực anh ép ngược vào cô.
 
“ Em cần vài giúp đỡ à, em yêu?” Tay anh đi đến cái khuy đầu tiên chiếc áo cánh của cô.
 
“ Ồ, không!” Cô chụp lấy cánh tay anh.
 
“ Em có một hành động rất thú vị, em yêu. Dù hơi chậm một chút, em có lẽ vẫn còn là một người thực tập .” Anh tặng cô một nụ cười toe toét chứa đựng nhiều vui đùa hơn là dâm đãng.
 
“Tên em là gì?”
 
Cô hít sâu. “ Gracie… là, Graice. Graice Snow. Cô Snow,” cô bổ sung, trong một sự cố gắng muộn màng để đặt vài thái độ xa cách giữa họ. “Và tôi không phải là…”
 
“Cô Snow.” Anh cuộn những từ quanh miệng mình, thưởng thức chúng như là một loại rượu ngon lành đặc biệt.
 
“Ngài Denton—”
 
“ Chỉ là khởi đầu thôi, cưng ạ. Các chàng trai đang thấy bồn chồn đấy.” Trước khi cô có thể cản anh, anh đã mở nút cổ áo của cô. “ Em chắc phải mới mẻ với việc này.” Đầu ngón trỏ của anh thăm dò chỗ lõm vào nơi cuốn họng cô, làm cô rùng mình. “ Anh nghĩ mình  đã gặp mọi cô nàng Stella rồi chứ.”
 
“ Vâng, tôi... ý tôi là, không, tôi là…”
 
“ Giờ đừng hốt hoảng nữa. Em đang làm rất tốt. Và em có đôi chân rất đẹp, nếu em không phiền điều anh nói.” Những ngón tay nhanh nhẹn của anh đã mở cái nút kế tiếp.
 
“Ngài Denton!”
 
“Cô Snow?”
 
Cô nhìn thấy sự thích thú trong đôi mắt anh mà cô nên lưu ý sớm hơn khi anh trao Julie câu đố bóng bầu dục, và cô nhận ra anh đã mở ra một cái nút khác, lộ ra chiếc áo áo ngực cúp ngang màu anh đào của cô với đường xẻ ở trung tâm và đường viền trang trí. Đồ lót hư hỏng của cô, một thú ham mê ngu ngốc ột người phụ nữ giản dị, là bí mật thầm kín nhất của cô, và cô thở hổn hển vì mất hết tinh thần.
 
Tiếng hoan hô khàn khàn đến từ đám đông, nhưng nó không phải đáp lại vì chiếc áo ngực màu anh đào của cô. Thay vì thế một trong số những người phụ nữ đang đứng cạnh hồ bơi đã cởi phắt phần trên chiếc áo bikini của cô ta và huơ nó quanh đầu. Graice trông thấy ngay người phụ nữ này cần vài thứ với nhiều sự ủng hộ hơn là một chiếc áo ngực cúp ngang.
 
Những người đàn ông vỗ tay và rú lên. Cô với lấy chiếc áo cánh của mình và giữ chặt nó lại với nhau, nhưng Bobby Tom chụp lấy những ngón tay của cô, chặn chúng lại một cách dịu dàng trong lòng bàn tay anh.
 
“Candi có vẻ như đang qua mặt em, Cô Snow.”
 
“ Tôi nghĩ… có lẽ…” Cô nuốt xuống khó nhọc. “ Có vài điều tôi cần nói với anh. Trong một nơi riêng tư” 
 
“ Em muốn nhảy với anh ở nơi riêng tư? Thật sự rất ngọt ngào, nhưng những vị khách của anh sẽ thất vọng nếu anh được xem em nhiều hơn họ.”
 
Cô nhận thấy anh đã cởi chiếc nút ở cạp váy cô và hạ xuống dây kéo.
 
“ Ngài Denton!” Giọng cô lớn hơn cô đã dự định, và những vị khách đứng gần đó cười cợt.
 
“ Gọi anh là Bobby Tom, em yêu. Mọi người đều gọi thế.” Đuôi mắt anh nheo lại như thể anh đang cười trước vài lời đùa cợt riêng tư . “ Giờ việc này rất thú vị rồi đây. Anh không nghĩ. Anh chưa từng biết một vũ nữ lại mang vớ liền quần.”
 
“ Tôi không phải là một vũ nữ!”
 
“ Đương nhiên là em phải. Còn lí do nào khác mà em cởi quần áo trước cả đống cầu thủ bóng bầu dục say xỉn?”
 
“ Tôi không cởi qu… Oh!” Những ngón tay lanh lẹ của người điều khiển bóng đang lột áo quần của cô dễ dàng như thể chúng được làm từ giấy mỏng, và chiếc áo cánh của cô rơi ra. Dồn hoàn bộ sức lực của mình, cô đẩy bản thân ra khỏi vòng tay anh chỉ để cảm thấy chiếc váy của cô trượt qua chiếc váy lót đến mắt cá chân.
 
Xấu hổ, cô với xuống giật nó lên. Mặt cô đỏ bừng khi sửa lại váy. Làm thế nào có thể một người phụ nữ tự hào về bản thân trong trong lĩnh vực tổ chức và năng lực lại để cho thứ kinh khủng như thế này xảy ra? Nắm chặt chiếc áo cánh của cô lại với nhau, cô buộc mình phải đối mặt với anh. “ Tôi không phải là một vũ nữ!”
 
“ Vậy à?” Anh rút ra một điếu xì gà từ túi áo chiếc áo choàng của anh và lăn chúng giữa những ngón tay. Cô nhận thấy là anh không hề ngạc nhiên trước thông báo của cô. Cô hạ giọng xuống đến khi nó chỉ vừa đủ hơn một tiếng thì thầm.
 
“ Có một sự hiểu lầm kinh khủng. Anh không thấy là tôi không trông giống một vũ công thoát y sao?”
 
Anh gắn điếu xì gà giữa răng và, để đôi mắt anh trượt trên cô một cách ung dung, nói trong một giọng bình thường. “ Về điều đó, đôi khi khó mà nói. Người sau cùng đã đến đây ăn mặc như một bà sơ, và người trước đó đã rất xinh đẹp trông giống hệt Mick Jagger*.” (*Ca sĩ trưởng ban nhạc rock Anh huyền thoại Rolling Stones)
 
Ai đó đã tắt nhạc, và một sự im lặng bất thường rơi vào đám đông. Bất chấp quyết tâm tự chủ của bản thân, cô không thể giữ giọng mình bình tĩnh của mình lâu hơn nữa. Cô vồ lấy chiếc áo khoác mà cô đã vứt bỏ trước đó. “ Làm ơn, ngài Denton. Chúng ta có thể đến nơi nào đó riêng tư không?”
 
Anh thở dài và duỗi người khỏi tảng đá. “ Anh kì vọng chúng ta sẽ tuyệt hơn. Nhưng em hãy nói là em sẽ giữ quần áo của mình lại. Nó sẽ không công bằng để anh thấy em trần truồng khi những vị khách của anh không thể thấy.”
 
“ Tôi hứa, ngài Denton, là anh sẽ không bao giờ thấy tôi khỏa thân!”
 
Anh trông có vẻ nghi ngờ. “ Anh không có ý gì để hỏi những ý định tốt đẹp của em, em yêu, nhưng phán đoán từ kinh nghiệm quá khứ của anh, thì có lẽ không dễ dàng để em cưỡng lại.”
 
Mức độ cái tôi to lớn của anh làm cô sửng sốt. Khi cô nhìn chăm chú vào anh, anh tặng một cái nhún vai nhẹ. “Anh nghĩ rằng chúng ta tốt hơn nên đến phòng làm việc của anh, sau đó, và có cuộc nói chuyện riêng tư mà em mong muốn.” Nắm lấy cánh tay cô, anh dẫn cô xuống bục.
 
Khi họ băng qua sàn hang động, cô nhớ là anh đã không có chút ngạc nhiên nhỏ nhoi nào trước tuyên bố của cô rằng cô không phải là một vũ công thoát y. Anh thật quá quá thờ ơ, quá điềm tĩnh, quá thích thú một cách công khai với toàn bộ tình huống. Trước khi cô có thời gian để rút ra cái kết luận logic, vị cầu thủ bóng bầu dục có mái tóc đỏ, người đã nói chuyện với cô trước đó bước ra khỏi đám đông và tặng cho Bobby Tom một cú thoi đùa nghịch trong cánh tay.
 
“ Chết tiệt, Bobby Tom. Tôi mong là người này không có thai.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận