Suzy tới gần hàng rào nơi Way đang đứng, với hai tay để trong túi quần, đang nhìn ra phía chân trời San Antonio. Giữ một khoảng cách cẩn thận giữa họ, bà đến cạnh ông.
“Mọi thứ đều khô cạn nhanh chóng ngoài kia,” ông nói, mà không nhìn lại bà. “Việc tưới tiêu là một thách thức thực sự.”
Bà liếc nhìn quanh những chậu đất đỏ trồng cây cảnh và những chậu hoa đang thi nhau khoe sắc. Một cây dâm bụt với những bông hoa vàng nhạt lướt nhẹ bên váy bà. Bà thích nói về vườn tược hơn những gì sắp xảy ra.
“Tôi cũng có vấn đề tương tự với mấy lẳng hoa của mình. Chúng được treo dưới mái hiên, thế nên chúng không hứng được chút nước mưa nào.
“Sao bà không dời chúng đi?”
“Tôi yêu việc ngắm nhìn chúng từ cửa sổ phòng ngủ của mình.”
Bà ngay lập tức hối hận vì đề cập đến phòng ngủ và quay đi khỏi ông.
“Với một phụ nữ trưởng thành, biểu hiện của bà trông như một thiếu nữ.” Giọng ông dịu dàng và hơi khàn. Bà cứng người khi ông xoay bà lại và khum lấy bắp tay bà trong lòng bàn tay ông. Hơi ấm của cơ thể ông xuyên qua làn lụa mỏng chiếc váy của bà. Ông cúi xuống.
Môi bà hé ra trong phản kháng khi miệng ông phủ lấy miệng bà. Bà đứng cứng đờ và gồng người chờ một vài cuộc tấn công kinh khủng, nhưng nụ hôn của ông dịu dàng đáng kinh ngạc. Ông chạm nhẹ môi mình lên môi bà—bà đã không nghĩ nó lại mềm mại và ấm đến thế. Mắt bà mơ hồ khép lại.
Ông đổi trọng tâm và nhẹ nhàng ấn hông mình vào hông bà. Bà căng người khi cảm thấy sự khuấy động của ông. Ông từ từ dứt ra khỏi bà, và, khi bà nhìn chăm chăm vào ông, bà không thể dấu đi cảm giác xáo trộn của mình. Phải chăng bà đã thực sự chấp nhận ông trong một vài giây? Chắc chắn không. Chắc chắn chỉ vì bà đang cảm thấy sợ hãi. Bất chấp tiền bạc và quyền lực của mình, đây vẫn là Way Sawyer, kẻ côn đồ nhất ở Trung học Telarosa.
Ông vén một lọn tóc trên má bà ra phía sau. “Bà trông như một đứa trẻ vừa mới nhận được nụ hôn đầu tiên.”
Lời nhận xét của ông làm bà chếnh choáng cũng nhiều như nụ hôn của ông. “Tôi không có nhiều kinh nghiệm với chuyện này.”
“Bà đã kết hôn được ba mươi năm rồi.”
“Ý tôi không phải thế. Ý tôi là—Với bất cứ ai khác.”
“Bà chưa từng với bất kỳ người nào khác ngoài Hoyt, phải không?”
“Tôi đoán mình trông như một con chuột nhà quê thực sự với ông, đúng không?”
“Ông ấy đã mất bốn năm rồi.”
Bà cúi đầu và nghe làn gió nhẹ ban đêm mang theo những lời thì thầm của mình. “Tôi cũng thế.”
Sự im lặng kéo dài giữa họ, và khi ông nói, bà nghe thứ gì đó gần như không chắc chắn trong giọng nói của ông. “Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta cần ít thời gian để tìm hiểu lẫn nhau trước khi chuyện này tiến xa hơn, được chứ?”
Niềm hy vọng hiện ra trong bà, và mắt bà mở to khi bà nhìn chằm chằm lên ông. “Ông không định—ông sẽ không ép buộc tôi à?”
Cái miệng vừa mới hôn bà mới nãy đã cứng lại. “Bà muốn tôi làm ư?”
Niềm hy vọng của bà dần tan biến, thay thế ột cơn thịnh nộ khủng khiếp. “Ông lại đùa giỡn với tôi nữa. Sao ông lại có thể tàn ác đến thế?”
Bà quay lưng và lao qua cánh cửa sân thượng. Ông tóm lấy vai bà ở đầu cầu thang, ngay bên ngoài cánh cửa dẫn đến phòng ngủ chính, và bà lùi lại trước vẻ ảm đạm trong mắt ông.
“Bà không biết cái gì là tàn ác,” ông nói. “Bà được che chở từ lúc mới sinh.”
“Không phải thế!”
“Không phải sao? Bà có biết cái gì giống như đi ngủ với cái bụng rỗng tuếch không? Bà có biết cái gì giống như nhìn mẹ mình chết một cái chết từ từ vì ô nhục không?”
Bà không thể chịu đựng trò đùa của ông thêm lúc nào nữa. Bất ngờ quay về phía cửa phòng ngủ, bà vặn nắm cửa trong tay. “Hãy kết thúc việc này đi.”
Khi bà bước vào phòng, bà nghe tiếng nguyền rủa nhẹ nhàng dưới hơi thở của ông. Cảm thấy như một tù nhân chờ hành xử, bà nhìn chằm chằm quanh những bức tường sơn đỏ sẫm. Một chiếc giường gỗ gụ đồ sộ, với những chiếc gối hoa văn màu tối bên trên, nằm trong một cái đèn vòm rất lớn phía sau bà. Run rẩy, bà quay qua ông.
“Tôi không muốn bật đèn.”
Một lần nữa, ông dường như lưỡng lự. “Suzy—”
Bà cắt ngang ông. “Tôi không muốn làm nó với đèn sáng.”
“Bà muốn vờ như tôi là Hoyt?” ông giận dữ nói.
“Tôi không bao giờ có thể nhầm ông với Hoyt Denton.”
Ông nói một cách lạnh lùng y như bà. “Tôi sẽ đưa bà xuống lầu. Bà có thể ngủ trong phòng khách.”
“Không!” Tay bà siết lại thành nắm đấm hai bên hông. “Tôi sẽ không để ông làm vậy với tôi. Ông sẽ không chơi bất cứ trò đấu trí nào với tôi nữa! Cả hai ta đều biết tôi được mua và phải trả nợ. Nhưng, sau đó, tôi đoán ông biết chính xác chuyện đó thực hiện như thế nào. Ông hẳn đã học nó từ mẹ mình.” Bà quay người, xoay về phía phòng tắm, và rồi nhăn mặt khi những từ ngữ đập trở lại mình. Dù tình huống có tới đâu, bà cũng không bao giờ nên nói điều gì đó đầy căm thù như vậy.
“Xả nước đầy bồn tắm trong lúc bà ở đây.”
Bà rùng mình trước sự bình tĩnh chết chóc trong giọng nói ông. “Tôi không muốn làm thế.”
“Tôi muốn.” Ông nói với toàn bộ không cảm xúc. “Để đèn tắt nếu đó là sở thích của bà, nhưng hãy xả nước đầy bồn tắm.”
Với một tiếng rít bất an, bà biến mất trong phòng tắm và đóng sầm cửa lại. Dựa lưng lên nó, bà cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, và nước mắt cay cay trên mắt khi bà phải đối đầu trước tình cảnh đáng sợ. Bà đã nghĩ mình có thể chỉ đơn giản leo lên giường trong căn phòng ngủ tối tăm của ông, giạng chân ra, và để ông làm những gì ông phải làm, nhanh chóng và hiệu quả, trong lúc bà đánh mất mình trong một tình trạng tê liệt cảm giác. Bà không muốn tắm với ông hoặc chơi những trò tình dục. Bà muốn lần đầu tiên này chấm dứt hoàn toàn, và bà muốn qua khỏi nó thản nhiên nhất có thể.
Bà tự nhủ việc làm tình của ông, sẽ máy móc, lạnh lùng và lãnh đạm như chính con người ông, nhưng khi bà dò dẫm công tắc đèn, hình ảnh một cậu bé thiếu niên với đôi mắt giận dữ và một cái miệng đói khát đập thẳng vào tâm trí bà. Bà rùng mình và xua đuổi nó đi.
Khi bà cởi đồ, bà tránh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong những chiếc gương trên những bức tường lát gạch đỏ sẫm. Căn phòng sang trọng với đồ đạc mạ vàng và bồn tắm cẩm thạch đen, vuông vức và đủ rộng cho hai người. Bà kéo dài lâu hết mức có thể, gấp trang phục mình lại gọn gàng, đặt chúng lên một băng ghế nệm hoa văn nằm cạnh bồn tắm. Bà đặt giày bên dưới, ngay sát nhau như những tên lính nhỏ. Sau khi quấn một cái khăn tắm dày màu đen, bà xả nước vào bồn tắm khổng lồ. Trong lúc chờ nó đầy, bà cố làm mình bình tĩnh bằng cách nghĩ về khu vườn của mình và những gì bà sẽ trồng trong mùa thu, nghĩ về mọi thứ ngoại trừ Hoyt và cái sự thật là bà sắp sửa ngoại tình.
Khi bồn tắm đã đầy, bà chuyển qua bồn tắm Jacuzzi , đang đập nước thành những bọt bong bóng, rồi bà tắt đèn. Không có cửa sổ nào trong phòng tắm và nó khá là tối, thế nên bà sẽ không phải nhìn thấy đôi mắt ông thám hiểm trên cơ thể mà chỉ có chồng bà mới được chăm sóc. Tại sao ông lại muốn bà chứ? Da bà đã không còn căng; bụng bà đã không còn phẳng lỳ qua nhiều năm, và bà dán một miếng estrogen trên hông. Vứt bỏ cái khăn, bà hạ người vào dòng nước nổi bong bóng.
Bà không phải chờ lâu trước khi ông gõ cửa. “Vâng?” bà hỏi, lịch sự như thường lệ, vì bà đã được nuôi dạy trở thành người lịch sự, vì phụ nữ tuổi bà được dạy dỗ phải tuân theo những luật lệ, phục tùng đàn ông, và đặt những nhu cầu của chính mình sau nhu cầu của mọi người khác.
Cửa mở, hắt vào chút ánh sáng lờ mờ từ phòng ngủ. Ông không bật đèn, nhưng cũng không đóng cửa, và bất chấp những từ ngữ của mình trước đó, bà biết ơn vì ánh sáng yếu ớt từ phòng khác. Mặc dù bà không muốn ông có thể thấy mình rõ ràng, bà cũng kinh hãi trước cảnh ở một mình cùng ông trong bóng tối dày đặc.
Bà nghiên cứu bóng của cơ thể ông khi ông đến gần bồn tắm. Chỉ cần ông không quyến rũ, thì chuyện này đã không có vẻ như phản bội đến vậy. Bà không thể nhận ra chất vải hay màu sắc của chiếc áo choàng ông mặc, nhưng khi tay ông đi tới eo, bà biết ông không buộc dây thắt lưng, và bà hạ tầm nhìn xuống dưới. Có bao nhiêu đàn ông trưởng thành trần truồng mà bà đã thấy? Bà đã biết cơ thể Hoyt rõ gần như là của chính mình, và khi là một đứa trẻ, bà thỉnh thoảng xộc vào phòng cha mình. Khi Bobby Tom ở nhà, nó đôi khi lang thang trong một cái quần lót, nhưng chuyện đó không tính. Bà có rất ít kinh nghiệm để theo kịp.
Mực nước dâng lên khi ông thả người vào bồn tắm và ngồi ổn định ở góc đối diện chỗ bà. Âm thanh vù vù nhè nhẹ của bồn tắm Jacuzzi át đi những tiếng ồn bên ngoài để hai người họ có thể ở một mình với nhau ở bất cứ chỗ nào. Ông thả khủy tay lên mặt nước, và chân ông lướt nhẹ qua chân bà khi ông duỗi thẳng ra. Bà cứng đờ khi cảm thấy tay ông nắm chặt cổ chân mình và kéo bàn chân bà trên đỉnh đùi ông.
“Thư giãn đi, Suzy. Bà có thể ra khỏi bồn tắm bất cứ lúc nào mình muốn.”
Nếu những từ ngữ của ông có ý làm bà dịu đi, thì chúng đã có kết quả ngược lại vì bà biết không hề có lối thoát. Nếu bà không kết thúc triệt để chuyện này tối nay, bà chắc chắn sẽ điên lên mất.
Ông tạo một vòng tròn chậm rãi trong lòng bàn chân bà với ngón tay cái của mình và toàn bộ cơ thể bà giật nảy lên phản ứng.
“Nhạy cảm ư?” Cơn giận dữ khi nãy của ông dường như đã rời đi. Ông vẽ một hình số tám lên lòng bàn chân bà.
“Chân tôi bị nhột.”
“Mmm.” Thay vì thả chân bà ra, ông bắt đầu mát xa những ngón chân, xoa bóp chúng giữa ngón cái và ngón trỏ trong lúc tiếp tục vuốt ve lòng bàn chân bà với bàn tay còn lại. Bất chấp bản thân, bà bắt đầu thư giãn. Giá như nó có thể kết thúc ở đây, với một bồn tắm ấm áp và việc mát xa dễ chịu.
Một sự yên lặng thư thái đáng ngạc nhiên phủ lên họ, và sự cử động khéo léo của bàn tay ông trên bàn chân bà, cộng với sự thật ông không cho thấy có ý định tấn công, đã bắt đầu làm bà dịu lại. Bà chìm sâu hơn trong nước.
“Chúng ta lẽ ra nên mang một chai sâm banh vào đây.” Ông nghe lười biếng y như bà cảm thấy. “Sẽ rất tuyệt.” Khi ông tiếp tục trò chơi đếm ngón chân đầy khoái cảm của mình, bà biết bà phải xin lỗi vì lời nhận xét ác ý về mẹ ông khi nãy. Bà không bao giờ tin vào việc dùng hành vi thô lỗ của người khác như một cái cớ để từ bỏ chuẩn mực đạo đức của chính mình.
“Những gì tôi đã nói về mẹ ông thật độc ác và không thể biện hộ. Tôi xin lỗi.”
“Bà đã bị khiêu khích.”
“Đó không bao giờ là một cái cớ.”
“Bà là một phụ nữ tốt, Suzy Denton,” ông dịu dàng nói.
Một sự uể oải lan tỏa dần làm cơ bắp bà như rã rời. Đã quá lâu kể từ khi có bất kì ai đó thực sự chạm vào bà. Trong suốt những năm kết hôn, bà đã nắm giữ sức mạnh những cái vuốt ve đầy khoái cảm, nhưng bà đã không còn nữa.
Ông với tới bàn chân còn lại của bà. Ngọn tóc bà chìm trong nước khi bà hạ người thấp hơn vào trong bồn tắm, nhưng bà cảm thấy quá thư giãn để chống người lên lại. Một lần nữa ông bắt đầu xoa bóp chậm và sâu. Bà tự nhủ chỉ đơn thuần là vì bà mỏi mệt nên mới có cảm giác thích thú đến vậy.
Ông kéo bàn chân bà lên môi mình và bà cảm thấy tiếng ken két dễ chịu của răng ông khi ông cắn nhẹ lên ngón chân cái của mình. “Tôi cho là mình không phải lo lắng vì sẽ làm bà có thai.”
Lời tuyên bố của ông làm bà chấn động và thoát khỏi trạng thái mê mang. Bà cố ngồi dậy, nhưng ông vẫn nắm lấy bàn chân bà, đưa nó trở lại đỉnh đùi ông nơi ông tiếp tục chăm sóc nó.
“Không, ông sẽ không.”
“Bà cũng không phải lo lắng về tôi,” ông nói.
Bà phải lo lắng về cái gì? Bà tự hỏi. Đương nhiên không phải việc làm ông có thai.
Bà nghe thấy sự thích thú trong giọng nói ông. “Suzy, ở độ chín mươi. Người ta có nhiệm vụ phải hỏi người tình tiềm năng của họ những câu hỏi rõ ràng về tình dục và những thói quen thuốc men của họ.”
“Lạy Chúa.”
“Nó là một thế giới mới.”
“Không phải là một điều tốt đẹp lắm.”
Ông cười khúc khích. “Tôi cho là mình sẽ không nhận được bất kì câu hỏi rõ ràng nào.”
“Nếu ông có bất cứ điều gì che giấu, ông sẽ không mang chủ đề này ra.”
“Chính xác là thế. Giờ quay qua đi, và để tôi xoa bóp vai cho bà.”
Không đợi bà di chuyển, ông dịu dàng kéo lấy cổ tay bà và xoay bà lại để bà trượt vào giữa hai chân đang giang rộng của mình. Bà cảm thấy cơ ngực ông trên lưng mình. Hông ông đổi chỗ, và bà nhận ra ông đã hoàn toàn bị khuấy động. Một cơn rùng mình nhận thức đập vào bà, theo sau ngay lập tức là một luồn cảm giác tội lỗi.
“Đưa cho tôi xà phòng,” ông thì thầm, giọng dịu dạng như mơn trớn, trong khi ngón tay cái làm việc trên vai bà. “Nó nằm bên phải bà đấy.”
“Không, tôi—”
Tới sự ngạc nhiên của bà, răng ông lún trên đường cong ở cổ bà. Ông cắn nhẹ bà nơi đó, không đau đớn, nhưng cũng đủ mạnh để nhắc bà là ông nắm quyền kiểm soát. Bà nhớ những con ngựa giống thường cắn ngựa cái khi chúng muốn khống chế, thậm chí đôi khi còn lấy máu. Cùng lúc, dường như có một giọng nói bảo bà chỉ cần đứng dậy và bước ra khỏi nước là ông sẽ để bà đi. Nhưng giọng nói quá mơ hồ để bà níu giữ khi bàn tay ông trượt lên vai và sờ lấy ngực bà.
“Hãy ngã ra sau,” ông thì thầm. “Để tôi chơi đùa với bà.”
Ông hẳn đã tự lấy xà phòng vì lòng bàn tay ông giờ đang trơn trợt và những cảm xúc ông đã đánh thức thật dữ dội khiến mắt bà cay cay nước mắt. Bà không muốn phản bội Hoyt. Bà không muốn cảm thấy tuyệt như vậy, nhưng nó đã quá lâu, và khi bàn tay ấm áp, đầy xà phòng của ông xoay tròn quanh ngực bà, bà không thể cưỡng lại được. Bà sẽ cho phép sự mơn trớn thân mật này trong một lúc, và rồi bà sẽ dứt ra.
Từng vòng và từng vòng bàn tay ông di chuyển, đến gần hơn và gần hơn vùng trung tâm nhạy cảm. Hơi thở bà trở nên nhanh hơn. Ông lướt nhẹ qua đầu vú, rồi giật chúng giữa hai ngón tay và bắt đầu mát xa chúng như ông đã làm với ngón chân bà. Cảm giác thật dễ chịu và quen thuộc, như một bài hát yêu thích được nghe lại sau một thời gian rất dài. Bà đã quên cảm giác này tuyệt vời như thế nào. Cơ thể bà trở nên nặng hơn, uể oải hơn, cho đến khi nó dường như tan chảy vào trong ông.
Ông rời bỏ núm vú bà và trở lại với việc làm những vòng tròn lười biếng quanh ngực bà, dịu dàng trêu chọc cho đến khi ông một lần nữa đi tới đỉnh vú, rồi giật và kéo. Bà quằn quại tựa vào ông. Ông xoay tròn lần nữa. Lần này bà rên rĩ khi ông chạm tới núm vú bà và xe chúng giữa những ngón tay.
Giờ đây hơi thở bà nặng nề hơn, và cơ thể bà có cảm giác phồng ra vì khuấy động. Hôn lên tai bà, ông nâng bà lên bắp đùi mình, lưng bà vẫn dựa vào ngực ông. Bà cảm thấy môi ông đang giật mạnh dái tai mình. Ông bắt đầu mút ở đó, trên da và chiếc bông tai kim cương, và bà rùng mình trước cảm giác xa lạ ấy. Bà không thể nhớ Hoyt đã từng làm thế với mình hay chưa, nhưng khi bà cố hồi tưởng nếu ông ấy đã làm, thì những suy nghĩ của bà vẫn bị phân tán.
Ông giạng chân ra và, cùng lúc, tách chân bà mở ra với đầu gối của mình. Tay ông trượt từ ngực xuống tới đùi trong của bà. Bà không hiểu ông đang làm gì khi luân phiên vuốt ve cả hai đùi, kéo chúng ra rộng hơn, di chuyển hông bà gần hơn tới mép bồn tắm. Và rồi bà cảm thấy dòng nước mạnh phun vào trong mình.
Bà hổn hển và gần như nhảy khỏi lòng ông, cố tránh khỏi dòng nước đang bắn ra từ một trong những cái vòi nằm bên trong thành bồn.
Bà nghe thấy tiếng cười quái ác của ông bên tai, êm ái và đầy cám dỗ. “Thư giãn đi, Suzy. Hãy tận hưởng”
Và, Chúa tha thứ cho bà, bà đã tận hưởng.
Ông chơi đùa với vú bà, cắn nhẹ lên tai và vai bà với răng của mình, mút lấy phần thịt nhạy cảm nơi cổ bà. Cơ thể họ đổi chỗ để thỉnh thoảng dòng nước đánh vào bà, đôi lúc lại vào ông. Bà đã đánh mất mọi giác quan của mình, thậm chí không nghĩ đến mục đích khi ông đẩy vào trong bà từ phía sau và để nước làm việc với họ ở nơi họ được gắn chặt với nhau. Bà cố di chuyển trên ông, nhưng ông không cho phép. Và mỗi lần bà sắp tới ngưỡng, thì ông đổi chỗ để cơ thể bà chỉ kịp để nó không xảy ra.
Bà bắt đầu nức nở. “Làm ơn…”
“Bà muốn gì?” ông thì thầm, khi ông đẩy vào sâu hơn.
“Làm ơn, để tôi… Để tôi…”
“Bà muốn nhiều hơn phải không, Suzy? Đó có phải là những gì bà muốn? Bà muốn nhiều hơn chứ?”
Tiếng ngâm nga dịu dàng của ông càng làm bà kích thích. “Vâng… Vâng…” Bà van xin ông, nhưng đã quá muộn để bà có thể dừng lại.
Giọng ông nhẹ nhàng và cộc lốc và dịu dàng. “Chưa đâu, em yêu. Chưa đâu.”
Bà nức nở khi ông nhấc bà khỏi ông. Bà cố trở lại vòng tay ông, nhưng ông đã đứng dậy. Trong ánh sáng lờ mờ, bà có thể thấy bóng ông và sức ép dày và cứng rắn của ông. Theo bản năng, bà với tay lên và ôm chặt ông, không biết xấu hổ và mặt dạn mày dày, quên rằng người đàn ông này không phải là chồng mình, rằng bà đã không muốn ông.
Ông rên rĩ và tóm lấy cổ tay bà. “Chờ đã. Chỉ một lúc nữa thôi.”
Ông bước ra khỏi nước và trượt áo choàng lên cơ thể ướt nhẹp của mình. Không thèm buộc nó lại, ông kéo bà ra và quấn bà trong một cái khăn, rồi bế bà lên trong cánh tay mình và mang bà vào phòng ngủ, như thể bà là một cô gái trong trắng sắp bước vào phòng tân hôn.
Bà nép đầu vào vai ông khi ông bước vào căn phòng sáng lờ mờ. Bà không muốn nhìn thấy ông, không muốn nhớ đến ông là ai và bà là ai, và rằng bà sắp sửa phản bội chồng mình. Bà đang làm gì trong vòng tay một kẻ xa lạ thế này?
“Không ánh sáng.” Bà cần bóng tối để che dấu nỗi xấu hổ mà bà cảm thấy vì đã để người đàn ông này khuấy động mình tới một tình trạng không thể tự cứu lấy bản thân như vậy.
Ông dừng bước. Bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên ông và trông thấy mái tóc ông ướt nhẹp và bù xù, nét mặt ông không thể đọc được.
Bà chờ đợi ông đặt mình lên giường, nhưng thay vào đó, ông mang bà theo hướng ngược lại, tới một cánh cửa bà đã không để ý trước đó. Bà nhìn lên ông thắc mắc, nhưng ông không nhìn bà. Với một bàn chân, ông đẩy cửa mở ra và mang bà vào trong.
Tới cú sốc của bà, ông đưa bà vào căn buồng để đồ to lớn của ông. Bà trông thấy hai dãy quần áo gồm những bộ lê đắt tiền và những cái áo sơ mi được may đo, những cái giá đựng giày cao bồi và giày da xếp ngăn nắp, một núi quần jean vải bông chéo, một chồng áo thun sơ mi. Mùi đàn ông bao vây bà: mùi nước hoa cologne, mùi da thuộc, và mùi sạch sẽ, hồ cứng của những chiếc sơ mi vừa mới giặt ủi. Ông đặt bà xuống nền thảm và ngay lập tức với tay ra phía sau để đóng cánh cửa lại. Họ chìm vào bóng tối dày đặc làm bà nín thở trong sợ hãi.
Giọng ông trôi giạt tới bà, khàn khàn và đầy nguy hiểm. “Không ánh sáng.”
Khăn tắm trượt dưới cánh tay bà khi ông giật mạnh nó. Sau đó ông hẳn đã di chuyển ra phía sau bởi ông đã không còn chạm vào bà nữa.
Từng giây tích tắc trôi qua. Tim bà bắt đầu đập thình thịch. Và trần truồng trong bóng tối, không còn chắc chắn ông đã gần mình tới mức nào. Thậm chí hơi thở của ông đã bị che khuất bởi tiếng rền từ xa của máy điều hòa. Bóng tối làm bà mất phương hướng. Nó quá tối, quá dày đặc. Bà nghĩ đến cái chết và mồ mã. Bà xoay người, rồi quay lại lần nữa, nhưng cử động đó là một sai lầm vì bà đã đánh mất phương hướng. Bà giữ chặt cổ họng chống lại một cơn thủy triều kích động đang dâng lên.
“Way?”
Không gì cả.
Bà vô thức lùi lại. Quần áo quét qua cơ thể trần truồng của bà. Bà căng người lắng nghe âm thanh của một tiếng thở, một cử động, một tiếng xương kêu rắc rắc, bất cứ thứ gì.
Từ đâu, một bàn tay chạm vào đùi bà. Bà nhảy dựng lên. Vì bà không thể nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì, bàn tay như ma quái, như thể đang đến từ một người tình bóng ma, cái gì đó không hoàn toàn như con người, thậm chí, là ma quỷ. Nó lướt qua miếng dán trên hông bà, và bà cứng người. Nó đi tiếp, chạm đến eo bà, lên đến sườn bà, mơn trớn bà dịu dàng, tra tấn vú bà.
Bà không thể đứng ngoan ngoãn trước người tình ma quỷ này lâu hơn được nữa. Vươn tay ra, bà dò tìm ông. Bà chạm lên khuôn ngực trần của ông và nhận ra ông đã vứt bỏ áo choàng của mình. Lớp lông ngực dày mềm mại dưới những ngón tay bà. Ngực của Hoyt không có lông như thế, và sự khác lạ của cơ thể càng tăng thêm những ý nghĩ đen tối kỳ quặc của bà rằng bà đã rơi vào với quỷ dữ. Hình dạng những cơ bắp bên dưới bàn tay bà có cảm giác không đúng, không phải những gì bà đã quen thuộc qua ba thập kỉ. Bà đơn độc trong không gian tối đen, dày đặc với một người tình ma quỷ, và cơ thể xấu xa của bà im lặng cầu xin cái chạm của ông.
Bất chấp trước việc sẽ bị chỉ trích mãi mãi về sau, bàn tay bà bắt đầu lang thang trên ông, nghiên cứu cơ thể quỷ dữ của ông bằng cái đụng chạm. Da ông đã không còn ướt vì việc tắm khi nãy của họ nữa, nhưng nó lại, ẩm và nóng. Dưới những đầu ngón tay của bà, cơ bắp của ông co lại, và lần đầu tiên bà có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của ông. Bà thả tay xuống, chạm vào ông ở đó, thám hiểm ông, tham lam với sự khát khao. Bà kiểm tra sức nặng và độ dày của ông, vuốt ve ông.
Bất ngờ, ông kéo bà ra, và một lần nữa bà đứng đơn độc trong bóng tối dày đặc.
Hơi thở bà dồn dập bên tai.
Ông xoay bà lại. Tay ông sờ mông bà, xoa bóp chúng, trượt ở giữa. Một lần nữa, bà chỉ cảm thấy bàn tay ông trong bóng tối, không gì khác, không phần nào khác của ông. Bàn tay ma quái của ông tách chân bà ra, vuốt ve bà cho đến khi bà kêu rên và run lên. Đột ngột, ông kéo bà xuống nằm tựa lưng trên tấm thảm dầy, êm ái.
Bà nằm đó chờ đợi.
Không gì cả.
Bóng tối dày đặc của cái chết. Sự hiện ra của nấm mồ. Nỗi ám ảnh bị chỉ trích. Bà mặc kệ tất cả.
Một lực của—động vật, con người, hồn ma?—tóm lấy đầu gối bà và mở chúng ra. Không cái chạm nào khác. Chỉ một sức ép đầy đòi hỏi, đang ra lệnh cho bà dâng hiến những phần nhạy cảm nhất cho thiên thần bóng tối.
Và rồi không gì cả.
Bà nằm chờ đợi, gần như không thể thở. Vô cùng sẵn sàng, cơ thể bà thiêu đốt với niềm đam mê tà giáo.
Rồi bà cảm thấy nó. Cảm giác nhồn nhột dịu dàng bên đùi trong của bà. Chỗ rẽ. Sự ẩm ướt nóng bỏng đang lần theo của một chiếc lưỡi.
Oh, đây! Đây rồi! Bà đã nhớ nó đến không thể chịu được. Đã mơ đến nó. Cái liếm và cái đẩy này, cái cảm giác nham nhám và mượt mà đang vuốt ve này, cái mút, cái miệng tham lam đầy say sưa, tất cả càng rõ hơn bởi bóng tối địa ngục. Người tình ma quỷ của bà ngấu nghiến bà cho đến khi bà đánh mất chính mình. Với một tiếng hét bà rơi xuống, xoay tròn và xoay tròn, rơi vào hố đen thít chặt.
Ông đã ở bên trong bà trước khi bà có thể hồi phục lại. Cơ thể ông bao phủ và lấp đầy bà. Bà quấn chân mình quanh hông ông, cánh tay bà vòng lên cổ ông. Ngực bà thiêu đốt khi chúng chà xát trên vùng lông ngực dày của ông. Ông đâm sâu vào chính giữa bà, rút ra, đâm sâu lần nữa và lần nữa, mang bà với ông lên cuộc hành trình xoay vòng xoay vòng.
Tiếng kêu của ông trầm thấp và khàn khàn, của bà là một tiếng khóc thét dữ dội khi họ đỗ nhào vào nhau tới tận trung tâm của bóng tối. Chưa bao giờ cảm thấy được chào đón hơn.
Một lúc sau, bà bắt đầu khóc. Ánh đèn tràn khắp bà khi ông mở cửa căn buồng. Bà cuộn tròn thành một trái banh, dấu gương mặt mình trong cánh tay. Cảm giác tội lỗi và xấu hổ thiêu rụi bà. Tình yêu của tôi, tình yêu của tôi. Bà đã phản bội chồng mình, phản bội người đàn ông mình yêu với trọn trái tim. Bà đã hứa yêu ông ấy mãi mãi, cho đến khi cái chết chia lìa họ. Nhưng bà chưa chết. Và ông ấy vẫn còn là người chồng trong trái tim bà, tình yêu yêu quí nhất của bà, và bà đã phản bội ông ấy.
Nó đáng lẽ không nên xảy ra như thế này. Bà đã buộc làm một vật hy sinh! Bà đã đi tới Way để cứu thị trấn. Thay vì thế, bà lại kết thúc là cầu xin ông chiếm lấy bà, và trong lúc đó, bà đã đánh mất bản thân.
“Dừng lại đi, Suzy. Làm ơn.” Giọng ông rời rạc, gần như thể đau đớn.
Bà chộp lấy chiếc khăn tắm rơi thành một đống cạnh mình và vật lộn cố ngồi dậy khi bà dùng nó che đậy sự xấu hổ của mình. Bà nhìn lên và thấy ông phía trên mình, vẫn trần truồng, ướt đẫm với bà.
Nước mắt đau khổ chảy dài trên má bà. “Tôi muốn về nhà.”
“Bà quá bối rối,” ông yên lặng nói. “Tôi không thể để bà làm thế.”
Bà rơi ánh nhìn xuống lòng, nghiên cứu đầu gối trần của mình, đang gập lại bên dưới. “Tại sao ông lại làm việc này với tôi?” bà khóc. “Tại sao ông không thể để tôi một mình?”
“Tôi xin lỗi,” ông nói. “Tôi không có ý để việc này xảy ra. Tôi xin lỗi.”
Ông nhặt áo choàng của mình trên sàn lên và mặc vào. Nó màu xanh sẫm và in đầy hoa văn. Dịu dàng siết chặt cánh tay bà, ông kéo bà lên khỏi tấm thảm. Khi bà đứng cạnh ông, ông lôi một chiếc áo choàng bông màu trắng từ một cái móc cạnh cửa và giúp bà mặc nó vào, dù nó quá to so với bà. Bàn tay ông dừng lại giữa lưng bà khi ông dẫn bà ra khỏi căn buồng mà bà đã bước vào từ rất nhiều thế kỉ trước. Bà tự động di chuyển bên cạnh ông. Có gì khác biệt về nơi ông dẫn bà đến? Ông có thể làm gì hơn với bà nữa?
Ông dẫn bà như thể bà là một đứa trẻ, tới một chiếc ghế nệm thoải mái nằm cạnh cửa sổ. Mắt bà cầu xin ông. “Giờ hãy để tôi đi.” Một lần nữa, bà bắt đầu khóc.
Ông nhấc bà vào vòng tay mình và đặt bà ngồi trong lòng mình trên ghế. Kéo người bà nép vào ngực ông, ông vuốt ve tóc bà. “Đừng khóc,” ông thì thầm. “Làm ơn đừng khóc.” Môi ông lướt nhẹ lên trán bà, lên thái dương bà. “Đây không phải là lỗi của em. Nó là lỗi của tôi. Tôi đã làm thế với em.”
“Tôi đã cho phép ông. Tại sao tôi để cho ông làm thế cơ chứ?”
“Bởi vì em là một phụ nữ ấm áp và đầy khoái cảm, em yêu, và đã quá lâu với em rồi.”
Bà tự nhủ mình sẽ không nhận lấy bất cứ sự an ủi nào từ ông. Sự phản bội của bà đã lún quá sâu để bà có quyền nhận được an ủi. Nhưng ông âu yếm tóc bà và ôm chặt lấy bà. Cuối cùng nước mắt bà dừng lại, và bà ngủ trong vòng tay ông.
Khi Way cuối cùng nghe được hơi thở sâu, đều đặn của bà, ông ấn môi mình lên trán bà và nhắm nghiền mắt lại. Làm thế nào ông lại để chuyện này vượt xa khỏi tầm kiểm soát của mình đến vậy? Suzy Denton chưa bao giờ tổn hại ông, và bà không đáng phải chịu những gì ông đã làm với bà. Không phải lỗi của bà khi bà là đối tượng phải lòng của ông thời niên thiếu, mục tiêu của tất cả những cơn giận dữ và phàn nàn ông đã chĩa vào bà, một James Dean nghèo hèn đang cố gây ấn tượng với Natalie Wood.
Khi bà bước chân vào phòng khách của ông một tháng trước và ông nhìn thấy biểu hiện kinh hãi tương tự trên gương mặt bà mà bà đã mang khi là một thiếu nữ bất kể lúc nào ông nhìn vào bà, có cái gì đó trong ông đã nổ bùng. Toàn bộ tiền bạc và quyền lực của ông chợt tan biến, và ông cảm thấy cơn giận dữ bất lực quen thuộc đã là người bạn trung thành của ông khi ông là một đứa trẻ. Ông đã mời bà tới nhà mình với ý nghĩ nửa ngu ngốc là làm bà xúc động với sự quyến rũ của mình và khiến bà nhìn ông như ông hiện nay, thay vì như ông ba mươi lăm năm về trước. Thay vào đó, ông đã xúc phạm tới niềm tin quá mức của bà.
Bất chấp cách ông đã cám dỗ bà, nó đã không xảy ra với ông và bà sẽ nghĩ ông cố đe dọa bà vào giường của ông. Ông đã có những chia sẻ tình bạn với nữ giới qua nhiều năm, và ông chắc chắn không bao giờ phải dùng đến hăm dọa để có nó. Nhưng bà không biết thế. Việc đề nghị bà cư xử như người bạn và nữ chủ nhân của ông đã là một đề nghị bốc đồng, phát sinh từ cơn giận dữ. Ông đã trông đợi bà bảo mình cút xuống địa ngục, nhưng thay vào đó, bà đã đứng ở đó trong vườn hồng của ông và nhìn ông như thể ông đã tát bà.
Tháng rồi khi ông rời khỏi Telarosa, nỗi xấu hổ qua cách ông đã đối xử với bà ngày càng tăng thêm. Lúc ông trở lại thị trấn, ông đã chuẩn bị tâm lí gọi điện cho bà và tạ lỗi, hy vọng ông cách nào đó vẫn cứu vãn được tình thế. Nhưng khoảnh khắc ông tự nhận ra, ông đã nghe thấy sự run rẫy trong giọng nói của bà và ông đã mất kiểm soát. Thay vì xin bà tha thứ, ông đã ép bà đến gặp ông ở đây bằng cách tiếp tục bóng gió rằng sự đồng ý của bà sẽ liên quan đến tương lai của Rosatech.
Thậm chí tối nay, ông có thể phủ nhận nó. Tối nay, khi bà xông vào phòng ngủ của ông, ông có thể nói với bà sự thật. Vậy tại sao ông đã không làm thế?
Ông nhìn vô định về phía trước khi nhận thức ập đến ông với sức mạnh tàn bạo. Ông đã làm việc kinh khủng này vì ông đã yêu Suzy Denton. Nó đã xảy ra tối nay, tháng rồi, hay ba mươi năm trước, ông không biết. Ông chỉ biết là mình yêu bà, và ông không thấy ý định phải dừng lại.
Ông là một người đàn ông luôn tự hào mình là người tự chủ, không bao giờ hành động bốc đồng hoặc phản ứng xúc động. Khi ông đưa ra kế hoạch dời Rosatech, chẳng hạn, ông đã thực hiện nó với một cái đầu lạnh. Ông thậm chí đã bị nghi ngờ rằng vẫn muốn trả thù vì cái cách thị trấn đã đối xử với mẹ mình. Ông chưa bao giờ nghĩ mình sẽ để tâm. Nỗi đau đã quá cũ, dù cho niềm thôi thúc muốn đòi lại công bằng chưa giờ biến mất hoàn toàn.
Ông là người đã tạo ra tin đồn Rosatech sẽ đóng cửa—một thời gian ông đã đùa bỡn với ý nghĩ sẽ thực sự làm nó—nhưng bất chấp những thông tin cố ý sai lệch ông tung ra, Rosatech đã sinh lợi nhuận vừa đủ, và ông không có lòng dạ phá hoại nhiều cuộc sống vô tội đến vậy. Tuy nhiên, ông lại có ý muốn tung hỏa mù với những cư dân trong thị trấn, và đó là lí do tại sao ông lại cố tình tỏ ý khiến họ tin ông sẽ đóng cửa nhà máy. Ông thích nhìn những biểu hiện ngày tận thế của họ và quan sát những cố gắng đáng thương nhằm trừng phạt ông của họ bằng cách tẩy chay ông, như thể ông quan tâm đến những đánh giá tốt đẹp của họ vậy. Ông thậm chí thừa nhận ước muốn trả thù của mình hơi trẻ con.
Trẻ con, đúng. Nhưng cũng thỏa mãn. Quyền lực và giàu sang có nghĩa gì nếu ông không thể kiếm được chút công bằng từ nó? Nhìn ngắm nỗi sợ hãi lan rộng khắp cái thị trấn đã giết mẹ mình dù không thay đổi được quá khứ, nhưng ít nhất ông cuối cùng đã tính toán được với Telarosa vì sự quay lưng của họ trước công bằng và bẻ gãy tinh thần của Trudy Sawyer.
Tối nay nó đã trở nên trọn vẹn. Tối nay, với một trong vài hành động bốc đồng trong đời mình, con trai của Trudy Sawyer đã khiến người phụ nữ đáng kính nhất thị trấn cảm thấy như một gái điếm. Việc đầu tiên ngày mai, ông sẽ phải nói với bà sự thật. Rồi ông sẽ gởi bà trở lại Telarosa và không bao giờ làm phiền bà nữa.
Ông nhìn xuống bà. Chúa Jesus. Bà vẫn thật xinh đẹp. Ngọt ngào và quyến rũ. Có kinh khủng đến thế không nếu ông đợi thêm một ngày trước khi gởi bà đi? Ông sẽ không chạm vào bà. Ông sẽ cư xử với bà hết sức nhã nhặn. Điều đó sẽ không kinh khủng đến thế phải không? Chỉ một ngày nữa để chiến thắng cảm tình của Suzy Denton.