Heaven , Texas

Bobby Tom đã sẵn sàng rời khỏi trường quay khi Connie Cameron lẻn vào nhà xe của anh và mang theo hai chai bia ướp lạnh. Đó là buổi tối thứ bảy, họ đã hoàn thành cảnh quay trong tuần, và anh đang mong có một ngày nghỉ.
“Hôm nay nóng thật; em nghĩ anh có lẽ muốn chia một chai.”
Anh nhìn cô ta trong lúc cài xong khuy áo. Anh đã trải qua cả tuần hoặc là bị trói trong lúc bị tra tấn bởi Paolo Mendez, nam diễn viên đóng vai trò chủ chốt, hoặc là nhảy xuống sông với Natalie khi thuốc nổ nổ tung quanh họ, và anh đang không trong tâm trạng bị cám dỗ bởi bất kỳ ai ngoài Gracie. Chỉ nghĩ đến cơ thể nhỏ nhắn ngọt ngào đó thôi cũng đã làm anh cứng lên. Mặc dù đã một tháng trôi qua kể từ lần đầu tiên họ làm tình, anh hầu như không có đủ cô.
“Xin lỗi, em yêu, nhưng người phụ nữ bé nhỏ đang đợi anh ở nhà.”
“Những gì người phụ nữ bé nhỏ không biết sẽ không làm tổn thương cô ấy.” Cô ta vặn từng cái nút chai một cách giận dữ và đưa cho anh một chai.
Anh đặt nó lên quầy và nhét áo sơ mi vào quần jeans. Chiếc váy ngắn, căng sát của cô ta giật lên tới bắp đùi khi cô ngồi xuống đi văng. Chân cô ta rám nắng, nhưng chúng dường như hoàn toàn không quyến rũ như của Gracie.
“Dù sao thì, cô ấy đã ở đâu mấy ngày qua thế?” Connie cởi thêm một cái nút áo nữa, như thể cô ta đang rất nóng.
“Hoặc là trên điện thoại hoặc là đang bắt mọi người trung thực khắp dưỡng đường. Cô ấy đang sắp xếp trận đấu golf cho anh. Đó là một công việc trọng đại.”
“Em chắc cô ta có thể giải quyết nó.” Cô ta nhấp một ngụm bia, rồi đưa một bàn chân lên, gập đầu gối lại để có thể gấp nó dưới đùi đối diện. Một vị trí để anh có tầm nhìn rõ về quần lót màu tím của cô ta.
Từ lúc cô ta phô bày nó, anh nhìn, nhưng lại nhận thấy mình đang phát cáu hơn là kích thích. “Connie, em đang làm gì vậy? Nếu em đã đính hôn với Jimbo, tại sao em còn khụt khịt quanh anh?”
“Em thích anh. Em luôn thích anh mà.”
“Anh cũng thích em. Ít nhất đã từng.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Nó có nghĩa giờ anh là một người đàn ông chỉ có một phụ nữ . Và cho khi nào em còn mang chiếc nhẫn của Jimbo, anh nghĩ em nên nghiêm túc xem mình như một phụ nữ chỉ có một người đàn ông.”
“Em định trở thành một cô vợ tốt và chung thủy, nhưng điều đó không có nghĩa em sẽ phản đối một cuộc vui lần cuối trước khi đi đến lễ đường.”
“Không với anh.”
“Từ lúc nào anh lại trở thành một kẻ đạo mạo vờ vịt chết tiệt như thế chứ?”
“Từ lúc anh gặp Gracie, chính lúc ấy.”
“Cô ta có gì chứ, Bobby Tom? Không ai có thể hiểu. Ý em là, mọi người thích cô ta và mọi thứ. Cô ta thân thiện và mọi người đánh giá cao cách cô ta quan tâm đến những người già ở Arbor Hills. Cô ta sẽ giúp đỡ bất cứ ai cần được giúp. Chết tiệt, cô ta thậm chí đã giúp em tuần trước khi Louann không có mặt, và em hầu như cho cô ta biết em ghét cô ta . Nhưng cô ta chẳng thể tung ra một câu nguyền rủa đáng giá nào. Và dù cô ta có đáng yêu, nhưng anh luôn thích những phụ nữ đầy đặn mà.”
Cô ta đẩy ra những nét đầy đặn của chính mình để chắc chắn anh hiểu được điểm cô ta đang cố đưa ra. Nó khiến anh lóe lên suy nghĩ rằng Gracie có thứ gì đó mà Connie đã bỏ lỡ. Cô có sự đứng đắn.
Cô cũng có một tính nết ngoan cố khiến anh phát điên lên. Số tiền cô để trong ngăn kéo bàn làm việc của anh khá là đáng kể so với cô, trong khi nó thậm chí không làm thay đổi túi tiền của anh là bao, và nó khiến anh phát cáu vì cô trở nên quá cứng đầu về việc đó. Anh biết cô không như những kẻ ăn bám khác chỉ làm mỗi việc là bòn rút của anh, vậy sao cô không để anh mua đồ cho cô? Theo tất cả những gì được cho là sự hiểu biết của cô về tính cách của anh, cô dường như không nhận ra anh luôn là người cho đi và bất cứ gì điều gì khác đều khiến anh cảm thấy không thoải mái. Một cảm giác nhộn nhạo thoáng qua khi anh tự nhắc mình rằng cô không biết anh là người trả lương cho cô, nhưng anh tự nhủ đừng lo lắng về nó. Anh chỉ đảm bảo chết tiệt là cô sẽ không bao giờ biết được, thế thôi.
Connie nhìn anh chăm chú với vẻ nghi ngờ. “Thêm một điều mà mọi người tự hỏi là . . . Gracie chắc chắn trông không có vẻ hiểu nhiều về bóng bầu dục so với người được cho là đã vượt qua những câu đố.”
“Anh thừa nhận là có chút chiếu cố.”
Cô bật khỏi đi văng với vẻ bị xúc phạm. “Thế là không công bằng! Các cô gái đã luôn hy vọng anh công bằng khi đưa ra những câu đố.”
Anh nhận ra quá trễ là mình đã đi một chiến thuật sai lầm nghiêm trọng. “Anh công bằng. Đó là lý do tại sao đôi lúc anh phải phân loại theo đường vòng.”
Điều đó dường như xoa dịu cô ta. Anh thận trọng quan sát khi cô ta đặt chai bia xuống và ung dung bước tới chỗ anh, một cái nhìn thà giết-không-tha trong đôi mắt tối tăm của cô ta. Cô ta có thể là người phụ nữ ưa nhìn nhất ở Telarosa, nhưng ngay bây giờ anh không tìm thấy ở cô ta một nửa sự lôi cuốn như Gracie.
Một ký ức đặc biệt trêu ngươi về những âm thanh Gracie tạo ra bên tai anh tối qua đập vào tâm trí anh. Anh hoàn toàn chắc chắn mình hẳn đã có một khoảng thời gian tuyệt vời trên giường với những ai đó khác, nhưng trong đời, anh không thể nhớ chính xác là khi nào hay với ai. Gracie đầy kinh ngạc. Cô thể hiện một sự pha trộn hấp dẫn khó mà cưỡng lại giữa đam mê và ngây thơ, giữa dè dặt và táo bạo. Khi họ làm tình, cô khiến anh khuấy động đến mức anh đã phải cố nhắc mình cô là một người mới trong nghệ thuật ân ái, và rằng anh chỉ nên đặt tâm trí hàng đầu vào việc giúp đỡ cô. Anh ngờ là mình sẽ không có được một phản ứng mạnh mẽ như vậy với cô nếu anh không tạm thời đánh mất khả năng tình dục của mình sau khi giải nghệ, và hơn một lần anh buộc phải nhắc nhở bản thân nó có thể cũng giống thế với bất kỳ phụ nữ nào mà anh tóm được.
Khi Connie vòng tay lên cổ anh và ấn môi cô ta lên miệng anh, anh đã có một cơ hội để kiểm tra giả thuyết, nhưng không tốn hơn 10 giây để anh nhận ra cô ta không hề làm anh nóng lên. Anh lách người và nhẹ nhàng đẩy cô ta ra xa. “Em đừng quên cho anh biết em muốn gì ón quà cưới, hiểu chứ.”
Cả gương mặt cô ta căng ra, và anh biết mình đã xúc phạm cô ta, nhưng anh đã không mời cô ta tới đây và cũng chẳng quan tâm nhiều. Anh nhặt chìa khóe xe và cái nón cao bồi của mình lên, rồi bước qua cửa và giữ nó mở cho cô ta. Cô ta băng qua mà không nói một lời. Anh đội nón lên khi theo cô ta ra ngoài.
Cảnh sát trưởng Jimbo Thackery đang đứng chờ cạnh chiếc xe tuần tra của hắn cách đó không đầy 20 feet.
Connie đã không bỏ lỡ một nhịp. “Chào Jim, anh yêu.” Cô ta bước tới hắn với mái tóc bù xù và cái áo không cài khuy và choàng tay quanh cổ hắn.
Jimbo tự gỡ ra và ném cho Bobby Tom một cái nhìn trừng trừng đầy ác ý. “Cái quái quỷ gì diễn ra ở đây vậy? Em đang làm gì với hắn ta thế?”
Connie nắm cánh tay hắn. “Đừng cáu mà, Jim. Em và Bobby Tom chỉ làm một chút bia. Không có gì xảy ra hết, phải không, Bobby Tom?” Cô ta gởi cho Bobby Tom một nụ cười chậm chạp, quỷ quyệt hoàn toàn ám chỉ có nhiều chuyện đã xảy ra .
Bobby Tom nhìn chăm chú cả hai người họ với vẻ ghê tởm. “Tôi không nghĩ mình từng thấy ai xứng với nhau hơn hai người.”
Anh đi tới xe tải của mình chỉ để Jimbo tóm lấy anh ngay khi anh trượt vào sau bánh lái. Đôi mắt nhỏ thó của cảnh sát trưởng hèn hạ và đầy oán hận. “Tôi sẽ chờ anh, Denton. Lần đầu tiên anh ném giấy kẹo cao su hoặc khạc nhổ trên vỉa hè, tôi sẽ ở ngay đó.”
“Tôi không khạc nhổ, Jimbo,” Bobby Tom nói. “Ít nhất nếu tôi không tình cờ thấy anh đang đứng trên đường đi của tôi.”
Khi anh lái xe đi, anh liếc qua kính chiếu hậu và thấy Jimbo với Connie đang bận rộn tranh cãi dữ dội. Anh không biết điều gì ở họ làm anh cảm thấy hối tiếc cho.
Cái gì đó đã đánh thức Gracie. Thậm chí sau một tháng, cô vẫn không hoàn toàn quen với việc trải qua buổi tối trên giường của Bobby Tom, và trong một phần giây, cô không biết mình đang ở đâu. Một ánh sáng lập lòe từ hành lang thu hút sự chú ý của cô cùng lúc cô nhận ra mình đang ở một mình trên giường.
Khi cô đặt chân lên sàn nhà và khoác vào chiếc áo choàng của mình, cô nhận thấy đã gần ba giờ sáng. Đã là chủ nhật rồi, và cô cùng Bobby Tom đã bay tới San Antonio sáng sớm với Natalie và chồng của cô ấy Anton, đã đến thị trấn để nghỉ ngơi cuối tuần.
Cô đi đến hành lang và nhìn thấy ánh đèn từ phòng làm việc của anh. Cô dừng lại trước ngạch cửa. Anh đang nằm dài trong một cái ghế thoải mái đặt ở góc nhỏ và không hề thấy khi cô bước vào trong. Tóc anh bù xù, và anh mặc một cái áo choàng lụa vàng và nâu in những đồng xu cỗ Tây Ban Nha. Ánh sáng hắt ra từ màn hình ti vi, anh đang xem một trận đấu bóng bầu dục với âm lượng câm.
Anh đưa cái điều khiển tới ti vi, và khi hình ảnh chạy lùi, cô chợt hiểu thì ra là một cuộn băng đang thu hút sự chú ý của anh. Cô chuyển sự chú ý của mình tới màn hình và nhận ra anh trong bộ đồng phục của đội Stars.
Khi lằn sáng và tối lập lòe di chuyển ngang qua mặt anh và làm cho xương gò má anh nổi bật vẻ sắc cạnh, một trận đấu bóng bầu dục câm lặng diễn ra. Bobby Tom thực hiện một cú cắt bóng đột ngột hướng tới đường biên. Bóng bay về phía anh, nhưng nó dường như được ném quá cao để anh có thể chụp. Dù vậy anh vẫn nhảy lên không trung và dường như lơ lửng ở đó, mọi cơ bắp trên cơ thể anh duỗi căng ra.
Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng khi cô trông thấy cầu thủ đối địch tấn công về phía anh. Bobby Tom duỗi thẳng trọn người và hoàn toàn dễ bị tấn công.
Cú va chạm đầy tàn bạo. Không tới vài giây, anh đã nằm trên mặt đất quằn quại trong đau đớn.
Anh nhấn nút tua lại và một lần nữa trận đấu bắt đầu phát lại. Cô cảm thấy đau lòng khi nhận ra đây là những gì anh đã làm đêm từng đêm khi cô nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ phòng làm việc của anh. Anh đã ngồi trong bóng tối hồi tưởng lại trận đấu kết thúc sự nghiệp của mình.
Cô hẳn đã cử động hoặc vô tình tạo ra tiếng ồn bởi vì anh đã xoay người về phía cô. Khi anh nhìn thấy cô đứng đó, anh đấm mạnh vào cái điều khiển để dừng băng. Màn hình trở nên trắng xóa.
“Em muốn gì?”
“Em thức dậy và không có anh ở đó.”
“Anh không cần em kiểm tra anh.” Anh đứng dậy khỏi ghế và ném cái điều khiển xuống nệm.
“Tim em như tan vỡ khi nghĩ đến việc anh ngồi đây đêm này qua đêm khác xem cuộn băng đó.”
“Anh không biết em lấy đâu ra cái ý tưởng đó. Đây là lần đầu tiên anh nhìn tới cuộn băng đó kể từ lúc anh bị thương.”
“Không phải thế,” cô dịu dàng nói. “Em có thể thấy ánh sáng trong này từ cửa sổ phòng ngủ của mình. Em biết anh xem nó suốt.”
“Hãy chỉ để ý việc của em thôi.”
Gân cổ anh đã nổi lên hết, nhưng cô không thể lùi bước về điều quan trọng với anh như vậy. “Anh vẫn còn trẻ. Đã đến lúc tiến về phía trước cuộc đời mình thay vì nhìn về phía sau.”
“Giờ chuyện đó thật buồn cười. Anh không hề nhớ là mình đã hỏi xin lời khuyên của em.” 
“Giờ nó ở phía sau anh đấy, Bobby Tom.” Hấp tấp, cô giơ tay ra. “Em muốn anh đưa em cuộn băng.”
“Sao anh phải làm thế?”
“Bởi vì anh đang làm tổn thương chính mình bằng việc xem nó, và đến lúc dừng lại rồi.”
“Em không biết mình đang nói gì đâu.”
“Làm ơn đưa cho em cuộn băng.”
Anh hất đầu về phía tivi. “Nếu em muốn nó nhiều như vậy, hãy lấy thứ chết dẫm đó đi, nhưng đừng bắt đầu cư xử như thể em biết anh đang nghĩ gì và không nghĩ gì vì thực chất em không hề biết.”
“Anh sẽ không để mình bớt đề phòng với bất cứ ai, phải không?” Cô bước qua tivi và lấy cuộn băng khỏi đầu VCR.
“Chỉ vì chúng ta đã trải qua vài lần trên giường với nhau cũng không cho em cái quyền bắt đầu tò mò và tọc mạch. Một phụ nữ làm thế với anh quá nhiều lần, cô ta sẽ kết thúc ở phía bên kia cánh cửa, và em đừng quên nó. Anh sẽ ghi sổ cuộc nói chuyện này vì sự thiếu kinh nghiệm với đàn ông của em.”
Cô từ chối bị đe họa trước sự gây hấn của anh vì cô hiểu rõ nguồn gốc của nó. Cô đã nhìn quá sâu vào vùng tình cảm riêng tư của anh, và anh muốn cô trả giá. Cô vỗ nhẹ lên cánh tay anh. “Đây không phải là một cuộc trò chuyện, Bobby Tom. Anh đã không nói một điều duy nhất mà cũng là vấn đề.”
Cô lướt qua anh đi vào phòng ngủ và nhặt lại quần áo của mình, nhưng cô cũng vừa kịp nhét cuộn băng vào ví ngay trước khi anh xuất hiện trước cửa. “Có lẽ là do anh không nói tục.”
Góc miệng anh cong lên trong một một nụ cười toe toét lười biếng, đầy toan tính. Cô nhận ra anh đang cố vờ như cô không hề động đến vấn đề nhạy cảm đó, và biết anh đang định đặt dấu chấm hết cho việc cô thăm dò tâm hồn anh bằng cách dùng vũ khí ưa thích của mình, sự quyến rũ đầy dụng ý.
Trong một lúc cô do dự, đắn đo về con đường mình nên đi. Có thật việc cô yêu anh cho cô quyền phá bỏ dần những ranh giới riêng tư mà anh quá kiên quyết gìn giữ? Cô muốn phá bỏ, nhưng trực giác nói cho cô biết anh đã dựng lên những bức tường này một thời gian dài rồi, và cô không có ý định giật đổ chúng chỉ trong một đêm.
“Không nói nữa, Gracie.” Anh lột bỏ áo choàng của cô, và tới của anh. Cô chờ anh đưa mình lên giường, nhưng, thay vào đó, anh đưa cô vào lại phòng làm việc, lún người xuống cái ghế bành to chảng và kéo cô lên trên mình. Trong vòng vài phút, anh đã dạy cô thêm cách làm tình khác nữa. Nhưng cô không tận hưởng nó nhiều như cô có thường lệ. Có quá nhiều điều chưa nói giữa họ. 
Chuyến bay sáng mai đến San Antonio của họ diễn ra yên ổn, và với Bobby Tom với tư cách là hướng dẫn viên du lịch, điểm dừng chân đầu tiên của họ đương nhiên là Alamo. Điện thờ quan trọng nhất của Texas nằm giữa tiệm kem và quán hamburgar trong thành phố nhộn nhịp của San Antonio. Khi họ băng qua khu trung tâm thương mại đi tới khu vực truyền giáo xây bằng đá, một nhà truyền giáo góc đường đang cảnh báo sự trở lại của Chúa Jesu trong khi những nhóm du khách đang ôm máy quay ghi lại mặt tiền quen thuộc của tòa nhà trung tâm.
“Em trông xinh đẹp như một bức tranh,” Bobby Tom thì thầm. “Ý anh là, Gracie. Anh sẽ phải khóa em lại nếu em xinh đẹp hơn chút nữa đấy.”
Hơi ấm xuyên qua cô khi anh cúi xuống và chạm một nụ hôn nhẹ phớt qua môi cô. Việc làm tình sáng sớm của họ thật trần trụi và đẫm mồ hôi và không hề lịch sự. Anh đã không để cô tới đỉnh cho đến khi cô thì thầm cả một tràng lời lẽ tục tĩu bên tai anh. Cô đã trả đũa bằng cách chờ cho đến khi anh đi tắm và mặc quần áo, sau đó khiến anh trình diễn màn thoát y chậm nhất thế giới. Xét cho cùng, trở thành người tình của Bobby Tom có nghĩa gì chứ nếu cô không thể ngắm nhìn và thưởng thức cơ thể tuyệt vời đó?
Phía trước họ, Natalie nắm tay chồng mình Anton. Lần đầu Gracie gặp Anton Guyard, cô đã bị ngạc nhiên bởi sự tương phản về vẻ ngoài giữa nhà kinh doanh Los Angeles đầu hói, mặt tròn và người vợ siêu sao xinh đẹp của anh ta. Nhưng Anton lôi cuốn và thông minh, thêm vào đó là yêu Natalie sâu sắc, và cô ấy rõ ràng cũng yêu anh ta tha thiết.
Bobby Tom siết chặt tay Gracie và quay đi khỏi nhóm khách du lịch đang bắt đầu nhìn chòng chọc vào anh. Anh thật dễ nhận ra trong một chiếc áo sơ mi hồng kiểu Miền Tây với những nút áo ngọc trai và cái nón cao bồi luôn hiện hữu của mình. Gracie mặc một cái áo thun màu nấm với một cái váy ngắn đồng bộ, giày xăng đan, và đôi bông tai mạ vàng xinh xắn.
Phía trước họ, Natalie quay qua, vẻ mặt đầy lo lắng. “Anh chắc chắn tờ giấy anh đưa tôi được việc chứ, Bobby Tom?”
Gracie biết Natalie rất sợ hãi với việc rời xa Elvis lần đầu, thậm chí dù cô ta tin tưởng Terry Jo, người đã trở thành bảo mẫu nửa chính thức của cô ta. Cả tuần cô ta đã vắt sữa của mình vào chai và trữ lạnh chúng để sẵn sàng cho ngày này.
“Tôi đã tự kiểm tra,” Bobby Tom nói. “Nếu Terry Jo có bất cứ rắc rối nào với Elvis, cô ấy sẽ nắm cô ngay lập tức.”
Anton cảm ơn anh lần thứ ba.
Từ sáng nay, Bobby Tom vẫn phàn nàn về việc anh gặp khó khăn như thế nào để đối diện với chồng của Natalie sau mọi thứ anh và Natalie đã làm sau lưng anh ta. Natalie có lẽ không có trở ngại nào khi tiếp cận với những cảnh yêu đương trên camera của họ với tư cách là một nhà chuyên nghiệp, nhưng Bobby Tom cảm thấy như thể dù thế nào chăng nữa anh cũng đã xâm phạm đến những chuẩn mực đạo đức của riêng mình.
Bất chấp trật tự không hợp lí của khu đô thị, Gracie yêu chuyến tham quan Alamo của mình. Cùng với hàng tá khách du lịch khác, cô lắng nghe người hướng dẫn viên đang kể lại đầy kịch tính về mười ba ngày tang thương đem đến nền độc lập cho Texas và thấy mắt cô đang mờ đi khi kết thúc.
Bobby Tom nhìn cô thích thú khi cô chậm mắt với một cái khăn giấy. “Với một cô gái Yankee người không biết George Strait là từ Waylon Jennings, em có một dáng vẻ hợp lắm đấy.”
“Oh, Anton, nhìn kìa! Súng trường của Davy Crockett!”
Gracie cảm thấy một sự giằn vặt đố kỵ khi cô nhìn Natalie kéo sự chú ý của chồng cô ấy tới những thứ trưng bày trong một cái tủ kính lớn. Sự thân mật của họ rõ ràng trong mỗi cái chạm họ trao nhau, mỗi cái liếc mắt thoáng qua giữa họ. Natalie đã có thể nhìn thấy người đàn ông bên dưới vẻ ngoài thô kệch của chồng mình. Vậy có khả năng ngày nào đó Bobby Tom có lẽ sẽ như thế với cô chăng?
Cô quay lưng với ý nghĩ kỳ quặc đó. Không cần phải tự tra tấn mình với những việc bất khả thi.
Sau chuyến tham quan Alamo, họ kết thúc ở Riverwalk cách đó vài lô đất. Tại đó, họ ngồi trên một trong những chiếc thuyền tham quan thả chầm chậm bên dưới những chiếc cầu đá của dòng sông, rồi họ đi lang thang dọc theo những con đường mòn lát đá quanh co. Họ kết thúc ở một loạt cửa hàng được gọi là La Villita, nơi Bobby Tom mua cho Gracie cặp kính mát với tròng kính màu hoa oải hương có hình như bang Texas và Gracie đáp trả lại bằng cách mua cho anh một chiếc áo thun ghi, TÔI KHÔNG QUÁ THÔNG MINH, NHƯNG TÔI CÓ THỂ NÂNG NHỮNG VẬT NẶNG. Natalie và Gracie cười khúc khích với chiếc áo thun cho đến khi họ chảy nước mắt, trong khi Bobby Tom vờ như cực kỳ phẫn nộ. Cùng lúc, anh tiếp tục giơ nó lên trước gương và thích thú ngắm nhìn mình.
Đến xế chiều, họ dừng lại trước quán ăn yêu thích  của anh ở Riverwalk, quán Zuni Grill. Trong lúc nhấm nháp thịt gà phủ hồ đào và ăn bánh ngô cuộn thịt dê sốt phô mai và đậu đen, họ ngắm nhìn dòng người qua lại phía trước.
Bobby Tom vừa mới ngoặm lấy món tráng miệng của Gracie, một món bánh sữa trứng phủ hạt hồ đào với rượu uýt- xki ngon tuyệt, khi cô cảm thấy người anh cứng đờ. Cô hướng theo tia nhìn từ mắt anh về phía cầu thang dẫn đến tầng trên của nhà hàng và thấy Suzy Denton đang bước xuống.
Way Sawyer đang đi ngay phía sau bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui