Heaven , Texas

Bobby Tom Denton biến thành một kẻ say xỉn quậy phá. Anh đập phá gần hết mọi thứ bên trong Wagon Wheel, đá văng kính xe chiếc Pontiac mới toanh, và bẻ gãy tay Len Brown. Bobby Tom từng đánh nhau trước kia, nhưng không phải với người như Len và Buddy Banies, họ chỉ lấy cắp chìa khóa xe của Bobby Tom để phòng anh lái đi trong tình trạng say khướt. Không ai có thể tưởng tượng có một ngày người ở Telarosa sẽ xấu hổ bởi đứa con trai luôn được quí mến của mình, nhưng tối đó hết thảy họ đều lắc đầu. 
Khi Bobby Tom tỉnh dậy, anh đang ở trong tù. Anh cố lật sấp người lại, nhưng nó quá đau để di chuyển. Đầu anh nhức bưng bưng và mọi cơ bắp trên người anh đau nhói. Khi anh cố mở mắt, anh nhận ra một con mắt đã bị sưng. Đồng thời, trong bụng cảm thấy mình như đang bị một trận cúm rất nặng.
Anh nhăn mặt khi chầm chậm hạ chân lên mép giường và lê người vào một tư thế ngồi. Thậm chí sau một trận đấu vô cùng ác liệt, anh cũng chưa từng có cảm giác tệ như vậy. Gục đầu vào bàn tay, anh để nỗi tuyệt vọng dâng trào trong lòng. Có nhiều người không nhớ họ đã làm gì khi say, nhưng anh nhớ rõ đến từng chi tiết. Thậm chí tệ hơn, anh nhớ rõ cái gì đã dẫn đến nó.
Sao anh có thể đứng đó trước micro và nói với Gracie như thế, dù cho anh đã bị bẽ mặt bởi sự cự tuyệt của cô đến thế nào chăng nữa? Hình ảnh gương mặt cô khi bỏ chạy sẽ bám theo anh suốt phần đời còn lại. Cô đã tin mỗi một từ chết tiệt anh thốt ra, và nhận biết ấy lấp đầy anh với cảm giác xấu hổ. Cùng lúc, những lời cô nói với anh vẫn vang vọng trong đầu.
Tôi không thể lấy anh, Bobby Tom. Tôi xứng đáng với điều gì đó tốt hơn.
Và cô đã làm thế. Chúa giúp anh, cô đã làm thế. Cô đã rời bỏ một người đàn ông, không phải một cậu bé. Cô rời bỏ người đã yêu cô hơn yêu danh tiếng của chính mình. Danh tiếng của anh. Lần đầu tiên trong đời, ý nghĩ ấy làm anh tràn đầy chán ghét. Bất kể danh tiếng gì mà anh có đều đã bị hành vi của anh tối qua phá hủy, và anh thậm chí chẳng bận tâm. Tất cả những gì anh quan tâm là mang Gracie trở về.
Anh chợt hoảng hốt. Nếu cô đã rời khỏi thị trấn rồi thị sao? Tính đạo đức của cô là thứ bền bĩ nhất trong cô, và giờ thì quá muộn, anh hiểu những nguyên tắc quan trọng như thế nào với cô. Gracie luôn có ý như những gì cô nói, và một khi cô quyết định mình đúng về điều gì đó, cô sẽ không thay đổi.
Cô đã nói cô yêu anh, và điều đó cho thấy cô đã yêu rất nhiều, nhưng bằng cách mập mờ với tình cảm của cô và không tôn trọng cảm giác của cô, anh đã đặt cô vào vị trí cô không thể thoái lui. Khi anh nhìn vào gương mặt cô tối qua và nghe cô nói cô không thể lấy anh, cô chính là có ý như vậy trong từng chữ, và thậm chí tuyên bố tình yêu trước mọi người của anh cũng không đủ sức giữ cô lại.
Một loạt cảm xúc xa lạ tấn công anh ồ ạt, nhưng xa lạ nhất chính là cảm giác tuyệt vọng. Sau một đời chinh phục phụ nữ dễ dàng, anh nhận ra mình đã mất tự tin. Nếu không, anh sẽ không chắc chắn một khi cô bỏ đi, anh không bao giờ đem cô trở lại, nhưng giờ đây anh biết mình sẽ mất cô mãi mãi. Nếu anh không thể thắng cô trên sân nhà của mình, sao anh có thể hy vọng kiếm được tình yêu của cô ở bất cứ nơi nào khác?
“Chà, chà. Có vẻ như cậu bé của thị trấn đã tự đưa mình vào một rắc rối nhỏ tối qua.”
Anh ngẩng đầu lên và qua đôi mắt lờ đờ nhìn chằm chằm Jimbo Thackery, đang đứng ngoài phòng giam với nụ cười đầy ác ý trên mặt.
“Tôi không có nhiệm vụ phải sỉ nhục qua lại với anh ngay lúc này, Jimbo,” anh làu bàu. “Tôi phải làm gì để ra khỏi đây?”
“Tên là Jim.”
“Rồi, Jim,” anh chán chường nói. Có lẽ chưa quá muộn, anh nghĩ. Có thể có khả năng cô sẽ suy nghĩ lại, và anh có thể khiến cô đổi ý. Anh thề trước Thượng đế toàn năng nếu cô lấy anh, anh sẽ mua cho cô một cái dưỡng đường thực sự của riêng cô cho lần kỉ niệm ngày cưới đầu tiên của họ. Tuy nhiên, trước đó, anh phải tìm được cô. Và rồi anh phải thuyết phục cô rằng anh yêu cô hơn anh thậm chí từng nghĩ về việc yêu bất cứ phụ nữ nào khác. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để cô chịu tha thứ cho anh.
Anh ngồi thẳng dậy trên mép giường. “Tôi phải ra khỏi đây.”
“Thẩm phán Gates vẫn chưa định tội,” Jimbo nói, thích thú ra mặt trước cảnh khổ sở của anh.
Anh đứng dậy khó khăn, lờ đi chất chua đang cuộn lên trong dạ dày và thực tế đầu gối đau nhức đang run như một tên khốn.
“Khi nào thì ông ta định tội?”
“Sớm hay muộn thôi.” Jimbo lôi một cây tăm từ túi áo ra và nhét nó vào góc miệng. “Judge không thích lắm khi tôi gọi cho ông ta quá sớm vào buổi sáng.”
Bobby Tom có thể nhìn thấy đồng hồ trên tường phía bên kia chấn song. “Đã gần chín giờ.”
“Tôi sẽ gọi cho ông ta khi có cơ hội. Có điều thật may là anh giàu có vì anh sẽ phải đối mặt với vài tội nghiêm trọng: hành hung, gây mất trật tự xã hội, phá hoại tài sản, chống lại người thi hành công vụ. Judge sẽ không mấy vui với anh đâu.
Bobby Tom cảm thấy tuyệt vọng hơn từng giây.
Mỗi khoảnh khắc anh trải qua phía sau song sắt nghĩa là Gracie đang vuột khỏi anh xa hơn. Sao anh lại cư xử như một con lừa tối qua? Sao anh không dằn tính tự cao của mình xuống và đuổi theo cô ngay sau đó, quỳ xuống nếu anh phải làm và nói với cô anh xin lỗi. Thay vì thế, anh lãng phí tất cả thời gian đó hành động thô lỗ và ăn nói nhăng nhít để không mất mặt với những người bạn thân của mình, nó đã là một đề nghị vô vọng từ khi mới bắt đầu sau hành vi lố bịch đáng kinh tởm của anh qua micro. Anh thậm chí không còn nhớ sao mình lại quá quan tâm đến ý kiến của mọi người nữa. Anh yêu mến bạn bè của mình, nhưng họ không phải là người anh muốn sống cùng hoặc có con cái.
Anh không thể giấu nỗi tâm trạng lo âu của mình khi đi khập khiễng qua chấn song. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì phải làm, nhưng không phải ngay lúc này. Tôi chỉ cần vài giờ thôi. Tôi phải tìm ra Gracie trước khi cô ấy có thể rời thị trấn.”
“Tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ thấy ngày anh xử sự như một tên ngốc vì một phụ nữ,” Jimbo chế nhạo, “nhưng anh chắc chắn đã làm tối qua. Thực tế là, cô ta không muốn anh, B.T., và mọi người giờ điều biết. Tôi đoán mấy chiếc nhẫn Siêu Cúp này của anh không đủ cho cô ta.”
Bobby Tom tóm lấy chấn song. “Cho tôi ra khỏi đây ngay, Jimbo! Tôi phải tìm cô ấy.”
“Quá muộn rồi.” Với một nụ cười tự mãn cuối cùng, hắn búng cây tăm vào ngực Bobby Tom. Gót giày hắn lộp cộp trên sàn gạch khi đi tới cửa và biến mất.
“Trở lại đây, đồ khốn!” Bobby Tom ấn mặt vào giữa chấn song. “Tôi biết quyền lợi của mình, và tôi cần luật sư! Tôi muốn một luật sư ngay bây giờ!”
Cánh cửa vẫn đóng chặt.
Mắt anh bay tới đồng hồ. Có lẽ cô sẽ không định đi hôm nay. Có lẽ cô vẫn còn ở quanh đây. Nhưng anh không tin thế. Anh đã tổn thương cô quá nhiều tối qua, và cô đã đi ngay khi có thể.
“Tôi phải gọi điện thoại!” anh hét.
“Bên kia câm miệng.”
Lần đầu tiên anh nhận ra mình không ở một mình. Nhà tù thành phố chỉ có hai phòng giam nhỏ, và giường phòng bên cạnh là một gã đáng ngờ có vẻ ngoài xơ xác với cặp mắt đỏ và hàm râu lởm chởm.
Bobby Tom phớt lờ gã và tiếp tục la hét. “Tôi muốn gọi điện! Tôi muốn nó ngay!”
Không ai trả lời.
Anh bắt đầu đi khập khiễng điên cuồng quanh phòng giam. Đầu gối đau nhức của anh nhô ra từ một lỗ rách te tua trên quần jean, hầu hết nút trên áo sơmi anh đều bị mất, cùng một phần tay áo, và những đốt ngón tay anh trông như thể chúng đã xuyên qua một cái cối xay thịt. Anh trở lại chấn song và bắt đầu gọi to lần nữa, nhưng tên say ở phòng giam kế bên chính là người duy nhất đáp lại.
Từng phút trôi qua trên đồng hồ. Anh biết Jimbo bên ngoài đang vui thích ra sao khi nhìn anh như thế này, nhưng anh không quan tâm. Giọng anh khàn đi, nhưng anh không thể giữ im lặng. Anh cố tự nhủ hành động của mình là ngu xuẩn, rằng nôn nóng sẽ chẳng nghĩ được gì hợp lí, nhưng cảm giác hoảng loạn không hề bớt đi. Nếu anh không tìm Gracie ngay lập lức, anh sẽ mất cô vĩnh viễn.
Gần một giờ trôi qua trước khi cánh cửa dẫn ra phòng chính của đồn mở ra lần nữa, nhưng lần này là Dell Brady, người đại diện da đen đẹp trai của Jimbo, bước qua. Bobby Tom chưa bao giờ mừng như vậy khi thấy bất cứ ai trong đời. Anh đã chơi bóng với anh của Dell, và hai người họ luôn hợp nhau.
“Chết tiệt, B.T., anh gần như la hét xuống tới tận phía dưới. Xin lỗi tôi không thể đến đây sớm hơn, nhưng tôi phải chờ cho Jim đi khỏi.”
“Dell! Tôi phải gọi điện. Tôi biết mình có quyền thực hiện một cuộc gọi.”
“Anh đã thực hiện nó tối qua, B.T. Anh đã tự gọi cho Jerry Jones già và nói với chủ của đội Dallas Cowboys anh sẽ không chơi cho đội của ông anh dù nó là đội của cuối cùng trên trái đất.”
“Khốn kiếp!” Bobby Tom nện cả hai tay lên chấn song, cơn đau từ nắm tay bắn lên cánh tay anh.
“Chưa ai từng thấy anh say đến vậy,” Dell tiếp tục. “Anh gần như phá nát Wagon Wheel, chưa đề cập tới những gì anh đã làm với Len.”
“Tôi sẽ lo tất cả chuyện đó sau, và tôi hứa mình sẽ dàn xếp với Len. Nhưng ngay bây giờ tôi cần có một chiếc điện thoại.”
“Tôi không biết, B.T. Jim đã tịch thu nó. Từ khi anh và Sherri Hopper—”
“Đó đã chuyện là từ mười lăm năm trước!” anh quát. “Thôi nào. Chỉ một cuộc thôi.”
Tới sự nhẹ nhõm của anh, Dell với lấy chùm chìa khóa trên dây nịt. “Được rồi. Tôi nghĩ miễn là nhốt anh lại trước khi Jim trở về từ quán cà phê là được, những gì anh ta không biết thì sẽ không tổn hại tới anh ta.”
Dell lóng ngóng với chùm chìa khóa lâu đến mức Bobby Tom muốn bóp cổ anh ta và hét anh ta nhanh lên.Tuy nhiên, cuối cùng , anh đã ra khỏi phòng giam và băng qua cánh cửa dẫn vào phòng chính của đồn cảnh sát. Ngay khi anh ở đó, Rose Collins, người làm việc cho bộ lâu như anh có thể nhớ và thường hay cắt cỏ nhà bà, nhìn lên anh và giơ điện thoại của bà ra.
“Của cậu đây, Bobby Tom. Là Terry Jo.”
Anh vồ lấy điện thoại từ bà. “Terry Jo! Em biết Gracie ở đâu không?”
“Ngay lúc này cô ấy đang thuê một chiếc xe của Buddy để có thể lái tới San Antone. Cô ấy không thể thấy em—Em ở phòng sau—nhưng cô ấy nói với Buddy là cô ấy có một chuyến bay đầu giờ chiều. Anh ấy bắt em gọi cho anh, dù cho em đã thề với anh ấy tối qua là em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa chừng nào mà em sống. Em không bao giờ ngờ anh có thể là một đồ con hoang như vậy. Không chỉ với những gì anh đã làm với Gracie—cô ấy đang mang kính mát và em biết cô đã khóc—nhưng anh nên nhìn gương mặt Buddy. Cằm của anh ấy tất cả đều sưng lên gấp đôi, và—”
“Bảo Buddy đừng cho cô ấy thuê chiếc xe đó!”
“Anh ấy buộc phải cho hoặc ảnh sẽ mất dịch vụ của mình. Anh ấy cố giữ chân cô ta, nhưng anh biết cô ta thế nào rồi đấy. Trông có vẻ như anh ấy đang đưa cho cô ta chìa khóa ngay bây giờ.” 
Anh nguyền rủa và vò tóc, nhăn mặt khi đụng trúng một vết cắt gần thái dương. “Gọi cho Judge Gates ngay lập tức và đưa ông ta qua đây. Bảo ông ta—”
“Không có thời gian; giờ cô ấy đang leo lên xe. Nó là một chiếc Grand Am màu xanh. Cô ấy là một tay lái khá cẩn thận, B.T. Anh có thể giữ cô ấy dễ dàng miễn là anh đi ngay bây giờ.”
“Anh đang ở trong tù!”
“Ra ngoài!”
“Anh đang cố! Trong lúc đó, em phải ngăn cô ấy.”
“Quá muộn. Giờ cô ấy đang lái xe ra. Anh sẽ phải bắt kịp cô ấy trên xa lộ.”
Bobby Tom dập điện thoại và quay qua Rose và Dell, những người đang nghe với vẻ hứng thú lộ rõ. “Gracie vừa rời khỏi Gara Của Buddy. Cô ấy đang trên đường tới San Antone, và tôi cần bắt kịp cô ấy trước khi cô ấy tới xa lộ.”
“Anh ta làm cái quái gì ngoài phòng giam vậy? ” Jimbo Thackery lao như một cơn bão qua cửa, vụn bánh trên áo sơmi và gương mặt ngăm đen vằn lên với cơn giận dữ.
“Gracie đang rời thị trấn,” Dell bắt đầu giải thích, “và Bobby Tom cần tìm ra cô ấy trước khi—” 
“Anh ta đang bị bắt!” Jimbo hét. “Nhốt anh ta lại ngay lập tức!”
Dell bất đắc dĩ quay về phía Bobby Tom. “Xin lỗi, B.T., tôi e là phải đưa anh trở lại phòng giam.”
Bobby Tom giơ tay ra, và giọng anh thấp xuống cảnh cáo. “Đừng tới gần hơn nữa, Dell. Tôi sẽ không trở lại phòng giam đó cho đến khi tôi có cơ hội nói chuyện với Gracie. Tôi không muốn đánh anh, nhưng tôi sẽ làm nếu buộc phải.”
Dell nghiên cứu Bobby Tom trong một lúc, sau đó quay qua nhìn trừng trừng Jimbo. “Có hại gì nếu cho anh ấy một giờ hoặc hơn để lo cho cuộc sống tình yêu của mình, nhất là khi anh lại mập mờ với những quyền công dân của anh ấy từ lúc anh bắt anh ấy?”
Jimbo cong môi, và chân mày châu lại sát rạt. “Nhốt hắn lại, chết tiệt, hoặc anh bị sa thải!”
Không ai trong gia đình Brady từng thích bị điều khiển, và Dell không ngoại lệ. “Anh không thể sa thải tôi; Luther sẽ không cho phép anh! Nếu anh muốn anh ta trong đó dữ như vậy, anh hãy tự đi mà nhốt anh ta!”
Mặt Jimbo đỏ lên. Với một tiếng gầm thịnh nộ, hắn lao lên phía trước. Bobby Tom chộp một cái ghế từ phía sau bàn làm việc gần nhất và ném nó qua bên kia sàn gạch, trúng vào đầu gối của Jimbo và làm hắn ngã sóng soài.
Bobby Tom phóng tới cửa trước khi vị cảnh sát trước có thể đứng trở dậy, gọi to Rose khi anh chạy. “Tôi cần một chiếc xe!”
Bà chụp lấy một chùm chìa khóa từ bàn làm việc và ném nó cho anh. “Lấy chiếc của Jimbo ấy. Nó ở ngay cạnh cửa.”
Anh chạy ra ngoài và nhảy vào chiếc xe gần nhất, chiếc xe tuần tra màu trắng sáng loáng của cảnh sát trưởng. Bánh xe rít lên, anh lái ra khỏi bãi đậu và lao xuống đường Main Street. Chỉ mất vài giây để anh tìm thấy bộ điều khiển mở còi hụ và đèn báo.
Trở lại bên trong đồn cảnh sát, Rose Collins tóm lấy điện thoại của mình để lan truyền tin tức Bobby Tom Denton vừa mới vượt ngục.
HAEVEN, TEXAS
MỘT NƠI TRONG TRÁI TIM
Tấm băng rôn sặc sỡ treo ở ranh giới của thành phố nhỏ dần qua kính chiếu hậu của Gracie cho đến khi cô không thể thấy nó được nữa. Cô với lấy một trong mớ khăn giấy nhàu nát trong lòng, và khi cô hỉ mũi, cô tự hỏi có phải mình sẽ khóc suốt con đường tới San Antonio hay không. Tối qua cô như kẻ mất hồn và cặp mắt ráo hoảnh trong khi Ray đưa cô trở lại căn hộ để cô thu xếp đồ đạc cá nhân và rồi lái xe chở cô tới nhà trọ để cô nghỉ qua đêm. Nhưng cô đã không ngủ. Thay vào đó, cô nằm trên giường và nhớ lại những lời chết tiệt của Bobby Tom hết lần này tới lần khác.
“Chúng ta đều biết tôi chỉ cố làm ơn với cô... Vì cái quái gì mà tôi sẽ muốn cưới người như cô?... đừng để tôi thấy mặt cô lần nữa!”
Cô đã trông đợi điều gì? Cô đã làm bẽ mặt anh trước tất cả những người quan trọng với anh, và anh đã đánh trả lại một cách hằn học.
Cô nhét một cái khăn giấy dưới mắt kính và chậm cặp mắt sưng phồng của mình. Người chủ mới của Shady Acres đã gởi ai đó tới đón cô tại sân bay ở Columbus và chở cô tới New Grundy. Shady Acres là nơi cô thuộc về, và vào lúc này sáng mai, cô chắc chắn mình sẽ bận tới mức không có thời gian để suy nghĩ ủ ê.
Cô biết việc này phải kết thúc, nhưng cô không bao giờ tưởng tượng nó lại kết thúc tệ như vậy. Cô muốn anh trìu mến nhớ đến cô như một phụ nữ chưa từng lấy bất cứ thứ gì từ anh, nhưng đêm qua đã phá hủy bất kỳ khả năng nào để chuyện đó xảy ra. Cô không chỉ lấy tiền của anh, dù không có ý định, mà cuối cùng cô còn lấy đi thứ vô cùng quan trọng hơn với anh, danh tiếng của anh. Cô cố tìm sự an ủi khi biết tính kiêu ngạo của anh rốt cuộc đã dẫn đến điều đó, nhưng cô vẫn yêu anh, và cô không bao giờ vui thích khi thấy anh tổn thương. Cô nghe tiếng còi hụ phía sau, và khi cô nhìn vào kính chiếu hậu cô thấy đèn báo của xe cảnh sát đang tiến đến nhanh chóng trên xa lộ hai chiều. Cô liếc qua đồng hồ tốc độ để chắc chắn một lần nữa mình lái đúng tốc độ qui định, và cô lách qua bên phải để cho chiếc xe vượt qua. Nó ngày càng gần hơn, nhưng thay vì di chuyển sang trái, nó lại tới gần phía sau cô. 
Còi hụ kêu inh ỏi, ra lệnh cho cô tới phía mép đường. Bối rối, cô nhìn gần hơn vào kính chiếu hậu và không thể tin những gì mình thấy. Người đàn ông phía sau vô lăng là Bobby Tom! Cô gỡ mắt kính ra. Cho đến giờ, cô đã tập trung mình bằng sức mạnh ý chí, nhưng cô không thể chịu được cuộc chạm trán khác với anh. Chỉnh lại cằm với quyết tâm, cô tăng tốc, và anh cũng làm y như vậy.
Một chiếc xe tải nhỏ trầy sướt hiện ra lù lù phía trước cô. Những đốt ngón tay cô trắng bệch trên vô lăng khi cô bẻ ngoặt qua bên trái để vượt qua. Đồng hồ tốc độ leo lên sáu mươi, và Bobby Tom vẫn ở bên phải cô.
Sao anh có thể làm như vậy? Loại thị trấn nào lại để một trong những công dân của chính nó lấy xe cảnh sát để đuổi theo một người vô tội? Kim đồng hồ đã leo lên tới sáu mươi lăm. Cô ghét lái xe nhanh, và cô toát mồ hôi. Anh đập còi hụ lần nữa, làm cô cuống cuồng thêm. Cô rít lên sợ hãi khi anh tới quá gần phía sau và cô sợ anh sẽ đâm vào cô. Chúa ơi, anh định chạy ra khỏi đường bên phải của cô!
Cô không có lựa chọn. Anh là một kẻ liều lĩnh bẩm sinh, và trong lúc anh có lẽ hoàn toàn thoải mái chơi trò đuổi bắt với vận tốc bảy mươi dặm một giờ, cô chắc chắn là không.Cơn giận dữ hoàn toàn chiếm lĩnh cô khi cô nhấc chân khỏi bàn đạp và lái xe từ từ qua bên kia con đường. Ngay khi cô dừng xe, cô đẩy cửa bước ra. 
Anh ra khỏi xe tuần tra trước khi cô đi được hơn bốn hoặc năm bước, và cô chùn bước trên đường. Chuyện gì đã xảy ra với anh? Một mắt của anh sưng húp và mắt còn lại trông hoang dại. Quần áp anh rách toạc và cái mũ cao bồi luôn hiện hữu của anh biến mất, trong vết cắt dài và sâu gần thái dương làm anh trông nguyên sơ và nguy hiểm. Cô nhớ đến những gì mình đã làm với anh, và, lần đầu tiên kể từ lúc họ gặp nhau, cô sợ anh.
Anh tiến về phía cô. Cô hốt hoảng và xoay quanh ý nghĩ ngu ngốc là leo trở lại xe và khóa cửa, chỉ để nhận ra cô đã đợi một phần nhỏ một giây quá lâu để di chuyển.
“Gracie!”
Trong tầm mắt, cô thấy anh vươn tới cô, và cô giật người ra đúng lúc. Hành động hoàn toàn theo bản năng, cô bắt đầu chạy. Đế giày trơn trợt trượt trên sỏi, làm cô suýt khuỵu gối. Cô vấp chân nhưng bằng cách nào đó vẫn cố chạy. Cô lao xuống làn vạch trắng trên đường, chạy nhanh nhất có thể. Bất cứ giây nào cô nghĩ anh tóm được cô, và khi anh chưa tóm được, cô liều lĩnh liếc trộm qua vai mình.
Anh chạy tới cô, nhưng việc đi khập khiễng đã làm anh chậm đi nhiều. Cô thậm chí tận dụng cơ hội thúc đẩy mình nhanh hơn nữa, và trong khi chạy, câu chuyện Suzy đã kể với cô về một cậu bé chín tuổi công khai đánh đập bạn gái của mình chạy qua tâm trí cô.
Sau bao năm cư xử lịch thiệp với phụ nữ, điều gì đó trong anh đã bùng nổ.
Chân cô trượt trên mép đường nhựa, và vai đập lên sỏi, rồi ngã vào đám cỏ hoang. Đất cát vào đầy giày cô. Nỗi khiếp sợ xuyên qua cơ thể khi cô nghe tiếng anh ngay phía sau mình.
“Gracie!”
Cô hét lên thất thanh khi anh đè cô xuống cỏ với một cú chặn đau đến tận xương. Cô vặn vẹo khi rơi, và khi cô ngã xuống cô nhìn lên anh. Trong một lúc, cô không biết gì ngoại trừ cơn đau và sợ hãi. Rồi cô bắt đầu thở hổn hển.
Cô đã nằm bên dưới anh nhiều lần trước đó, nhưng đấy là khi làm tình và cô cảm thấy hoàn toàn không giống như thế này. Sức nặng tàn bạo, không thương xót của anh giam hãm cô trên mặt đất. Mùi xa lạ của bia cũ và mồ hôi bám chặt anh, và chiếc cằm chưa cạo của anh cọ lên má cô,
“Chết tiệt!” anh hét lên, hơi nhỏm người. Anh túm lấy cô, nhấc vai cô lên khỏi mặt đất vừa đủ để anh có lể lắc cô như thể cô là một con búp bê vải. “Sao em chạy trốn anh?”
Mã ngoài quyến rũ giả tạo và luôn lịch thiệp đã tước đi, để lại một người đàn ông giận dữ, hung bạo bị đẩy tới giới hạn.
“Dừng lại!” cô nức nở. “Đừng—”
Anh kéo cô vào trong vòng tay mình, giữ cô chặt đến mức cô không thể thở nổi. Cô mơ hồ nhận ra tiếng còi hụ đằng sau. Ngực anh phập phồng áp vào cô, và hơi thở không đều của anh đập vào tai cô.
“Anh không thể... Đừng ... tránh ra.” Miệng anh ấn vào thái dương cô, và rồi, đột ngột, cô thoát khỏi anh.
Trong vài giây, ánh mặt trời làm cô lóa mắt và cô không thể biết chuyện gì đã xảy ra. Và rồi cô thấy Bobby Tom đang bị Cảnh sát trưởng Thackery lôi chân đi. Khi cô bò dậy, gã cảnh sát trưởng hung bạo bẻ ngoặc tay anh ra sau lưng, và dằn mạnh lên cái còng.
“Anh đã bị bắt, đồ khốn!”
Bobby Tom không hề quan tâm tới hắn. Mọi sự chú ý của anh đều dồn vào cô, và cô cảm thấy một nhu cầu cấp bách muốn khum lấy gương mặt đáng thương, tả tơi của anh trong bàn tay mình.
“Đừng đi, Gracie! Em không thể đi. Làm ơn! Chúng ta phải nói chuyện.”
Nét mặt anh trông như bị tàn phá, và mắt cô đầy nước mắt. Phía sau, cô nghe thấy tiếng bánh xe rít lên và tiếng cửa xe đóng sầm lại, nhưng cô không quan tâm. Lắc đầu, cô bước lùi khỏi anh trước khi cô có thể chịu thua sự yếu đuối của mình.
“Em xin lỗi, Bobby Tom. Em không bao giờ tưởng tượng bất cứ điều gì như thế này sẽ xảy ra.” Một tiếng nức nở nghẹn ngào dâng lên cổ cô. “Em phải đi. Em không thể làm gì hơn.”
Thackery chế nhạo. “Quý cô đây dường như không muốn anh”.
Hắn xoay Bobby Tom lại và đẩy anh về phía xe tuần tra. Đầu gối Bobby Tom đau nhói, và anh khuỵu xuống. Gracie thở hổn hển và xông tới, chỉ kinh hoàng đứng nhìn khi Thackery thình lình xốc mạnh cánh tay anh để đem anh đứng thẳng.
Bobby Tom đau đớn rên rỉ, rồi dùng vai húc cảnh sát trưởng sang một bên, làm hắn mất thăng bằng chỉ đủ để anh kịp xoay lại phía Gracie.
“Em đã nói em sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ anh!” anh gào lên.
Thackery rống lên giận dữ và bẻ gập khuỷu tay Bobby Tom ra sau lưng, gần như kéo chúng ra khỏi khớp.
Bobby Tom bậc ra một tiếng thét tuyệt vọng từ sâu thẳm tâm hồn anh.“Anh yêu em! Đừng bỏ anh!”
Cô đứng sững sờ theo dõi khi anh bắt đầu chiến đấu như một kẻ điên. Với một tiếng gầm gừ, Thackery rút ra cây gậy tuần đêm.
Cô không chờ thêm một giây. Hét lên giận dữ, cô nhảy bổ vào gã cảnh sát trưởng. “Đừng có cả gan đánh anh ấy! Đừng có cả gan!” Cô húc đầu vào Thackery và đấm thùm thụp lên người hắn, buộc hắn thả Bobby Tom ra để anh tự vệ. 
“Cô dừng lại ngay lập tức!” Hắn bắt đầu nguyền rủa khi mép giày cô đập lên ống quyển mình. “Dừng lại! Dừng lại hoặc tôi sẽ bắt cả cô!”
“Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?” Luther Baines gầm lên. Cả ba quay đầu lại và thấy ngài thị trưởng đang chạy về phía họ, dáng đi hơi lạch bạch trên cặp chân múp míp của ông ta, với Dell Brady bên cạnh, và xe tuần tra của ông đậu ở góc cua bên kia xa lộ. Phía sau hai người đàn ông, tiếng bánh xe rít lên khi có nhiều xe hơn đang bắt đầu kéo tới. Terry Jo và Buddy nhào ra khỏi chiếc Explorer của họ, và Buddy, với một cánh môi bị dập và hàm sưng, chạy tới. Connie Cameron nhảy ra khỏi chiếc Sunbird của cô ta.
Luther đánh mạnh vào cánh tay Jimbo Thackery, buộc hắn lùi ra sau. “Cậu có mất trí không đấy? Cậu nghĩ mình đang làm cái quái quỷ gì thế?”
“Bobby Tom!” Suzy gào tên con trai mình khi bà chạy xuống đường với Way Sawyer bên cạnh.
Thackery nhìn trừng trừng Luther. “Hắn vượt ngục. Còn cô ta tấn công tôi. Tôi đang bắt cả hai!”
“Ngược lại thì có!” Buddy gào lên bất bình.
Luther chỉ vào ngực Thackery. “Cậu không thể thỏa mãn với việc là một kẻ ngu ngốc nghiệp dư, phải không, Jimbo! Cậu phải đi và học cách chuyên nghiệp ở tôi.”
Mặt Thackery đỏ ửng lên. Hắn mở miệng, rồi vội ngậm lại và lui ra. Suzy lao tới chỉ để Way giữ bà lại khi ông thấy cánh tay Gracie quấn quanh ngực đứa con trai kế tương lai của mình đầy che chở.
“Mọi người tránh xa anh ấy ra!” Gracie hét, mái tóc đồng của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, nét mặt cô dữ tợn như một chiến binh Amazon. “Không ai được đụng vào anh ấy, mọi người có nghe không? Không ai được đụng vào anh ấy!”
Bobby Tom, cổ tay vẫn bị còng sau lưng, nhìn xuống cô, nét mặt hơi sửng sốt.
Sự thật anh dường như sắp không còn nguy hiểm nữa không làm Gracie bớt cảnh giác. Bất cứ ai thử tổn thương anh đều phải bước qua cô trước.
Cô có cảm giác má anh áp lên đỉnh đầu mình, và anh bắt đầu thì thầm những điều tuyệt vời nhất trong một giọng thấp đến mức chỉ những ai đứng gần họ mới có thể nghe.
“Anh yêu em rất nhiều, em yêu. Hãy nói với anh em sẽ tha thứ cho anh chuyện tối qua? Mọi thứ em nói về anh đều đúng, anh biết; anh vô tâm, ích kỷ, tự cao, và nhiều thứ khác. Nhưng anh sẽ sửa đổi. Anh thề. Nếu em lấy anh, anh sẽ sửa đổi. Chỉ cần đừng rời bỏ anh, vì anh yêu em rất nhiều.”
Ai đó hẳn đã mở còng cho anh bởi vì đột ngột cánh tay anh vòng quanh cô. Cô nhìn vào mắt anh và thấy ngay cả con mắt bị sưng cũng long lanh nước mắt. Anh có ý như từng từ anh nói, cô nhận ra với một cảm giác ngạc nhiên. Việc tỏ tình này không phải làm với tính tự cao bị tổn thương hoặc thậm chí bị dồn ép. Anh đã nói với cô từ sâu thẳm trái tim mình.
“Hãy nói với anh em sẽ cho anh cơ hội khác,” anh thì thầm, khum lấy má cô trong lòng bàn tay. “Hãy nói với anh dù thế nào em vẫn yêu anh sau mọi chuyện .”
Cổ họng cô nghẹn chặt với niềm xúc động. “Đó là điểm yếu của em.”
“Là gì?”
“Yêu anh. Em yêu anh, Bobby Tom Denton; và em sẽ luôn yêu anh.”
Cô cảm thấy ngực anh run run. “Em sẽ không bao giờ biết anh vui đến thế nào khi nghe điều đó đâu.” Trong khoảnh khắc, anh nhắm nghiền mắt lại như thể đang thu hết can đảm . Khi chúng mở ra lần nữa, lông mi anh ươn ướt và cong vút. “Em sẽ lấy anh, phải không, em yêu? Nói với anh là em sẽ lấy anh.”
Sự ngập ngừng cô nghe được trong giọng nói của anh làm cô yêu anh hơn hết thảy, và mắt cô cũng đầy nước mắt. “Ồ, em sẽ kết hôn với anh, chắc chắn. Anh có thể cá đấy.”
Trong chốc lát, họ quên đi mọi người xung quanh. Chỉ riêng họ trên mép xa lộ Texas với ánh mặt trời rực rỡ rọi xuống họ và một tương lai tươi sáng hơn ở phía trước, một tương lai tràn ngập tiếng cười, những đứa trẻ, và một tình yêu dạt dào. Anh hôn với cái miệng đáng thương, sưng vù của mình, và cô giữ môi mình áp nhẹ lên môi anh. Suzy cuối cùng chấm dứt cái ôm của họ bằng cách chạm vào gương mặt tả tơi của con trai bà để chắc chắn anh không bị thương nặng, trong khi Way ôm Gracie lúc Bobby Tom buông cô ra. Dần dần, tất cả họ đều nhận ra những tiếng đóng sầm cửa xe vẫn tiếp tục khi nhiều cư dânhơn của Telarosa kéo đến làm nghẹt cả xa lộ và chứng kiến vụ vượt ngục của Bobby Tom. Gracie nhận ra Toolee Chandler và Judy Baines, cùng với Pastor Frank và hội bài brit của Suzy.
Jimbo Thackery đã đi ra xa tới mép đường, nơi Connie Cameron dường như đang cho hắn một mẫu trí óc của cô ta. Luther trông có vẻ hài lòng một cách đáng ngờ với bản thân khi ông quan sát Bobby Tom, một lần nữa đang ôm lấy Gracie. 
“Tôi sẽ cho cậu vài giờ để tự giải quyết với Gracie ở đây, và rồi tôi và cậu sẽ có một buổi gặp gỡ thú vị khá lâu với Judge Gates. Họ không gọi cho ông ấy vị quan tòa tối à không có lí do, B.T., và trước khi việc này kết thúc, tôi chỉ có thể nói trước là cậu sẽ thấy mình phải đối mặt với một đống tiền phạt và một dự án phục vụ cộng đồng rất đắt đấy. Việc trốn thoát này sẽ làm cậu tốn khá bộn đấy, cậu bé.”
Gracie không kiềm được ló ra khỏi ngực Bobby Tom để nêu lên ý kiến của mình. “Trung tâm hội người cao tuổi có thể sử dụng xe buýt với thang lên tự động.”
Luther tặng cho cô một nụ cười tự hào. “Ý tưởng tuyệt vời, Gracie. Vậy cô hãy đến buổi gặp mặt trong trường hợp tôi và Judge Gates cần một vài ý tưởng nhé.”
“Tôi rất vui lòng.”
Chân mày Bobby Tom nhướng lên với vẻ phẫn nộ. “Dù sao đi nữa, em đang ở phe nào vậy hả?”
Cô phải mất một lúc để trả lời vì cô đang hình dung toàn bộ những việc tốt mà Quỹ Bobby Tom Denton sẽ làm trong tương lai. “Từ khi em sắp trở thành một công dân của thị trấn này, em phải có bổn phận với cộng đồng.”
Có thể nói, anh trông thậm chí càng giận dữ hơn. “Ai nói chúng ta sẽ sống ở đây?”
Cô mỉm cười với tất cả tình yêu nhìn lên anh và nghĩ, với một người đàn ông thông minh, anh dứt khoát là kẻ chậm hiểu. Cô tự hỏi không biết anh phải mất bao lâu mới nhận ra mình sẽ không bao giờ hạnh phúc thực sự ở bất kỳ nơi nào khác.
“Sao hai người không về bằng ngựa với chúng tôi nhỉ?” Way nói.
Bobby Tom vừa gần như làm theo gợi ý đó khi Terry Jo chen lên trước đám đông. “Chưa nhanh thế đâu!” Biểu hiện kiên quyết trên gương mặt cô ta cho thấy rõ ràng là cô ta chưa tha thứ Bobby Tom vì thiệt hại anh đã gây ra cho chồng mình. “Anh phải chuẩn bị nhiều để trả lời sau những gì anh đã làm với Buddy của em, và em sẽ bị đày xuống địa ngục nếu chúng tôi khiến chuyện này quá dễ dàng với anh”
“Dễ dàng!” Bobby Tom kêu lên, giữ tay mình chặt quanh Gracie như thể anh vẫn sợ cô có thể lẩn đi. “Anh gần như vừa đưa mình vào chỗ chết hôm nay đấy!”
“Giờ thì ổn rồi, điều đó quả là quá tệ hại, bởi vì anh gần như giết chết Buddy tối qua .”
“Cậu ấy không, Terry Jo.” Buddy trông bối rối . “Chết tiệt, anh và Bobby Tom thích đánh nhau.”
“Anh im đi. Đó chỉ là một phần. Còn có thực tế Gracie là bạn em, và vì rõ ràng là cô ấy quá si tình để tìm ra những lợi ích tốt nhất của chính mình, em sẽ làm vì cô ấy.”
Gracie không thích ánh sáng lấp lánh trong mắt Terry Jo. Nó nhắc cô nhớ đến hầu hết những cư dân của Telarosa, Texas, sẽ bị nghĩ là điên nếu như họ sống ở bất cứ nơi nào khác. Nó cũng nhắc cô nhớ đến mọi người ở đây đều có khẩu vị khác thường trong việc tiêu khiển.
“Ổn rồi mà, Terry Jo,” cô vội vàng nói. “Thật đấy.”
“Không, chưa đâu. Cô không nhận ra điều này, Gracie, nhưng mọi người đang nói về cô sau lưng kể từ lần đầu tiên Bobby Tom công bố việc đính hôn của hai người, và giờ dường như sẽ có một đám cưới thật sự, câu chuyện sẽ chỉ tệ hơn thôi. Thực ra thì, nhiều người đã chú ý thấy cậu không có vẻ biết quá nhiều về bóng bầu dục, và họ đang nói là Bobby Tom chưa từng đưa ra những câu đố với cậu .”
Ôi , Lạy chúa.
“Vài người thậm chí còn nói anh ấy đã lừa bịp, phải thế không, Suzy?”
Suzy chắp tay nghiêm nghị phía trước. “Ta ngờ là nó thực sự gian lận. Chỉ là chưa từng nói thôi.”
Gracie nhìn chằm chằm vào bà. Cho tới tận lúc này cô vẫn luôn coi Suzy là một hình mẫu của tuýp người tỉnh táo.
Terry Jo chống tay lên hông. “Gracie, sự thật là, ngay cả những người ở đám cưới của hai người cũng sẽ thầm nghi ngờ tính hợp pháp của con cái hai người nếu họ không biết sự thật cô đã vượt qua cuộc thi đố. Nói với cô ấy đi, Bobby Tom.”
Cô nhìn chằm chằm lên Bobby Tom chỉ để lo lắng nhận ra anh đang xoa chân mày. “Anh nghĩ là em đã nói đúng trọng tâm, Terry Jo.”
Từng người trong số những người này đều điên rồ, Gracie quyết định. Nhất là người chồng tương lai của cô.
Anh chỉnh lại hàm. “Nhưng anh chỉ sẽ ra cho cô ấy năm câu hỏi vì cô ấy không đến từ Texas và cô ấy không lớn lên với bóng bầu dục.” Anh nhìn trừng trừng vào đám khán giả dần bao quanh họ. “Có ai có vấn đề gì với điều đó không?”
Vài phụ nữ, bao gồm Connie Cameron, trông như thể họ có vấn đề lớn với nó, nhưng không ai phản đối ầm ĩ.
Bobby Tom gật đầu hài lòng. Anh thả Gracie ra và hơi lùi lại, để cô biết là cô làm chủ chính mình. “Bắt đầu nào. Câu hỏi số một. NFL là chữ viết tắt cho cái gì?”
Đám đông la ó trước câu hỏi dễ đến buồn cười của anh, nhưng anh bắt họ im lặng chỉ với một cái nhìn.
“Uh, Liên đoàn bóng bầu dục quốc gia (*National Football League),” cô trả lời, tự hỏi toàn bộ việc này sẽ dẫn đến đâu và biết, không một nghi ngờ, cô nhất định sẽ lấy anh dù cô có vượt qua những câu đố buồn cười của anh hay không. 
“Tốt lắm.Câu hỏi số hai.” Trán anh nhăn lại tập trung. “Tháng giêng hàng năm, hai đội với thành tích tốt nhất trong liên đoàn thể thao sẽ cùng chơi trong giải bóng quan trọng nhất của năm. Cũng là giải mà người chiến thắng sẽ nhận được một chiếc nhẫn hết sức to,” anh thêm vào, trong trường hợp cô cần được giúp đỡ. “Giải đấu đó được gọi là gì?” Nhiều tiếng la ó hơn từ đám đông.
Gracie lờ họ đi. “Giải Siêu Cúp.”
“Xuất sắc. Em đang làm rất tốt, cưng ạ.” Anh dừng một chút để hôn lên chóp mũi cô, rồi bước ra xa lần nữa. “Giờ câu hỏi này khó hơn một chút, vì vậy anh hy vọng em đã sẵn sàng. Có bao nhiêu cột gôn—chúng còn gọi là cột đứng—ở mỗi khung thành của một sân bóng đúng quy định?”
“Hai!” cô la lên, hài lòng đến kỳ quặc với chính mình. “Và có dải băng trên đầu mỗi cột, mặc dù em không nhớ chính xác chúng dài bao nhiêu.”
Anh chắc lưỡi ngưỡng mộ. “Chiều dài không thành vấn đề; anh xem như đây là câu hỏi thứ tư vì em biết về những dải băng này. Không phải ai cũng biết, em biết đấy. Điều đó có nghĩa là em chỉ còn một câu hỏi nữa thôi. Giờ tập trung nhé, em yêu.”
“Em đang tập trung đây.”
“Cho cơ hội trở thành Bà Gracie Snow Denton ...” anh dừng lại. “Nếu em không phiền, anh sẽ rất cảm kích nếu em xem xét lại dấu nối đó.”
“Em không bao giờ nói mình dùng dấu nối! Anh mới là người—”
“Đây không phải là nơi tranh luận, em yêu. Không dấu nối, và kết thúc. Câu hỏi thứ năm và là câu cuối cùng của em...” Anh ngập ngừng, và đây là lần đầu tiên anh trông lo lắng. “Em biết bao nhiêu về những tiền vệ?”
“Em biết Troy Aikman là ai.” 
“Thế không công bằng, Bobby Tom,” Toolee hô lên. “Gracie đã nói chuyện với anh ta tối qua.”
“Em cũng có nghe nói về Joe Namath,” Gracie tuyên bố trong hân hoan.
“Em có?” Anh cười toe toét. “Được rồi, em yêu; đây là câu hỏi cuối cùng, và nó là một thử thách thật sự, vì vậy đừng để mình bị mất tập trung bởi những phụ nữ ganh tị này. Để đảm bảo toàn bộ mười hai đứa con tương lai của chúng ta sẽ là hợp pháp, đội bóng New York City mà Joe Namath đã chơi cho là gì?”
Mặt Gracie xìu xuống. Chúa ơi. Bất cứ tên ngốc nào cũng biết câu trả lời cho câu này. New York City... Đội bóng nào đến từ New York City? Nét mặt cô sáng lên. “New York CityYankees!”
Một tràng cười rộ lên từ đám đông, kèm theo hơn vài tiếng kêu ca inh ỏi. Bobby Tom bắt tất cả họ im lặng với một cái nhìn trừng trừng. Cùng lúc, vẻ lấp lánh trong mắt anh thách thức bất cứ ai trong họ phủ nhận cô.
Khi anh chắc chắn mọi người ở đó đã hiểu thông điệp của mình, anh quay lại Gracie và kéo cô vào vòng tay của mình. Với một cái nhìn âu yếm và nụ cười dịu dàng trên môi, anh nói, “Hoàn toàn chính xác, em yêu. Anh không nghĩ em lại biết nhiều về bóng bầu dục đến vậy.”
Và đó là cách mà mỗi người cuối cùng ở Telarosa, Texas, hiểu ra Bobby Tom Denton cuối cùng và mãi mãi đã yêu tha thiết một người. 
HẾT
Mong các bạn đọc xong ình vài lời nhận xét về nội dung để giúp mình có động lực post tiếp các truyện khác !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui