Heaven , Texas


Gracie ngồi cuộn tròn trên ghế sofa với quần áo nhàu nát và một khối tóc màu đồng nổi bật trên đầu. Gương mặt cô lấm lem, đôi mắt đỏ, và một cái mũi ửng hồng. Vài phụ nữ có thể vẫn đẹp khi khóc, nhưng Bobby Tom thấy ngay Gracie không phải là một trong số họ.
Cô trông khổ sở đến nỗi cơn giận dữ trong anh nhạt dần. Anh nhìn chằm chằm xuống cô, cảm thấy thật khó tin người phụ nữ này là cùng một người với quý cô hống hách, ưa cáu bẳn, múa vũ điệu thoát y tệ nhất trong lịch sử, lao người qua cửa xe giống như một viên đạn thần công, phá hỏng chiếc T-bird của anh, và tặng cho Slug McQuire một bài giáo huấn nghiêm khắc về việc quấy rối tình dục sau khi anh cư xử hơi quá tốt với một trong những nữ bồi bàn ở Whoppers.
Thường thì, anh sẽ thích bị khóa trong một căn phòng với đàn ong sát thủ hơn là một phụ nữ đang khóc, nhưng người phụ nữ này đặc biệt lại là Gracie, và bằng cách nào đó cô đã trở thành bạn anh, nên anh sẽ phá lệ một lần. 
Suzy nhìn vào anh một cách bất lực. “ Mẹ đã mời cô ấy ở lại tối nay. Cô ấy vẫn ổn trong bữa tối, nhưng khi về nhà từ cuộc họp, mẹ đã thấy cô ấy như thế này.”
“ Cô ấy chắc chắn đang cư xử kỳ quặc.”
 
Nghe giọng nói của anh, Gracie ngước lên, dán chặt vào anh với đôi mắt lờ mờ, và nấc cụt. “Đến giờ tôi” — một tiếng nức nở kéo dài bật ra— “ chưa từng có” — tiếng nức nở khác— “quan hệ tình dục.”
Suzy đi thẳng tới cánh cửa. “ Xin lỗi, nhưng mẹ tin mình có vài thiệp Giáng sinh cần phải gởi.”
Khi bà đi mất, Gracie mò mẫm tìm hộp khăn giấy bên cạnh trên ghế sofa, nhưng cô gặp rắc rối khi xác định vị trí nó qua làn nước mắt. Bobby Tom bước đến, giật một cái khăn, và đặt nó vào tay cô. Cô vùi mặt vào đó, vai run lên, những tiếng thút thít đáng thương lại phát ra trên môi. Khi anh ngồi xuống cạnh cô, anh khẳng định, không nghi ngờ gì, cô là kẻ say xỉn khốn khổ nhất mà anh từng thấy trong đời.
Anh dịu dàng nói. “ Gracie, em yêu, em đã uống bao nhiêu rượu rồi?”
“ Tôi không u-uống,” cô nói giữa những tiếng nức nở. “ Rượu là ch- chỗ dựa cho người yếu đuối.”
Anh bóp vai cô. “ Tôi hiểu.”
 
Cô ngẩng lên, với chiếc khăn giấy trong tay, chỉ bức tranh sơn dầu đang treo phía trên lò sưởi. Cha anh đã tặng nó ẹ anh như một món quà Giáng sinh khi Bobby Tom tám tuổi. Nó vẽ cảnh anh đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ ôm chặt một con chó đã cùng anh lớn lên, một con chó săn lông vàng đã già tên Sparky. 
Cô chỉ bức chân dung. “ Thật khó mà tin một đứa trẻ ngọt ngào như thế có thể trưởng thành thành một kẻ tr-trụy lạc, ích kỷ, nông nỗi, l-lăng nhăng, trộm cắp, mưu mô xảo trá như vậy!”
“ Đời buồn cười vậy đó.” Anh đưa cho cô miếng khăn giấy khác. “ Gracie, em yêu, em có nghĩ mình nên ngừng khóc một chút để hai ta nói chuyện không?”
Cô lắc đầu theo một vòng cung lảo đảo. “ Tôi sẽ không bao giờ d-dừng. Và anh biết sao không? Vì tôi sẽ d-dùng phần còn lại của đời mình ăn kh-khoai tây nghiền và ngửi nước—nước—tẩy rửa.” Tiếng khóc than khác. “ Anh có biết chuyện gì xảy ra khi anh lúc nào cũng cận kề cái chết? Cơ thể anh khô đi!” Cô làm anh giật mình khi cô đan tay mình lên ngực. “Họ đang khô đi. Tôi đang khô đi! Giờ tôi sẽ chết mà chưa từng quan hệ t- tình dục!”
 
Tay anh vẫn còn trên vai cô. “ Cô đang nói với tôi cô là một trinh nữ?”
“ Đương nhiên tôi là một trinh nữ! Ai lại muốn quan hệ tình dục với người gi-giản dị như tôi?”
Bobby Tom quá quý ông để cho phép việc đó trôi qua. “Bất kỳ đàn ông mạnh khỏe, cường tráng nào, em yêu.”
“ Ha!” Cô rút tay khỏi ngực mình và với tới cái khăn giấy khác.
“ Tôi nghiêm túc đấy.”
Mặc dù đã say, Gracie cũng không hề nhận lấy bất kỳ lời nhảm nhí nào từ anh. “ Chứng minh đi.”
“ Gì?”
“ Quan hệ với tôi. Ngay bây giờ. Đúng! Ng-ngay giây phút này.” Bàn tay cô lướt qua hàng nút áo, và cô bắt đầu giật chúng ra.
Anh giữ tay cô lại và kiềm chế dữ dội nụ cười đang muốn thoát ra. “Tôi không thể làm thế, em yêu. Không với tình trạng em say đến vậy và mọi thứ.”
“ Tôi không s-say! Tôi nói rồi, tôi không uống rượu.” Cô chộp lấy tay mình từ bên dưới anh và vụng về cởi cái áo khỏi cánh tay. Trước khi anh hiểu ra, cô đã ngồi trước anh, không mặc gì từ phần eo trở lên ngoại trừ một chiếc áo ngực nylon hồng trong suốt nổi bật với những trái tim nhỏ xíu trông như những dấu hôn rãi rác khắp ngực.
Bobby Tom nuốt xuống khó nhọc khi háng anh bỗng cứng lên chỉ trong 0.9 giây. Anh có ý nghĩ hoang dã mình sẽ điên lên, ngay lập tức cùng với Gracie. Sau nỗi lo thầm kín về việc săn đuổi tình dục dường như đã rời bỏ anh cùng lúc sự nghiệp anh kết thúc, giờ anh thậm chí còn lo hơn khi thấy mình đang phản ứng lại bởi cái gì đó vô vị đến vậy.
Cô nhìn biểu hiện trên mặt anh và ngay lập tức khóc òa lên lại. “ Anh không muốn làm chuyện đó với tôi. Ng- ngực tôi quá nhỏ. Anh chỉ thích những phụ với cặp ng- ngực bự.” 
Cô nói sự thật, vì thế anh không hiểu tại sao thật khó để anh dời mắt khỏi phần nhỏ xíu cong cong lộ ngoài ngực cô. Có thể vì anh đang mệt và trở về Telarosa đã làm yếu đi hàng rào phòng thủ của anh đến nỗi anh phản ứng lại với bất cứ thứ gì. Anh cẩn thận không làm tổn thương cảm giác của cô. “ Đó không phải là sự thật, em yêu. Kích thước không đáng quan tâm nhiều so với việc một phụ nữ làm gì với những thứ cô ta có.”
“ Tôi không biết làm g-gì với những thứ tôi đã có,” cô rống lên. “ Làm sao tôi biết được khi chưa ai từng chỉ tôi? Làm sao tôi biết được khi người đàn ông duy nhất khích lệ tôi lại là một ch- chuyên viên chữa bệnh về chân luôn hỏi xin h-hôn mu bàn chân tôi?”
Anh không có câu trả lời. Tuy nhiên, anh biết một điều, đó là anh muốn Gracie mặc áo lại.
Khi anh vươn người nhặt nó lên từ nền nhà, cô lảo đảo nhảy ra. “Tôi cá nếu tôi trần truồng ngay trước anh, anh vẫn sẽ không muốn tôi.”
Đầu anh ngẩng phắt lên đúng ngay lúc thấy cô đang lần mò nút trên bản lưng chiếc váy xanh dương xấu xí của mình.
Anh đứng lên. “ Gracie, em yêu…”
 
Chiếc váy rơi xuống tới mắt cá chân cô và anh không thể im lặng để che đậy sự sửng sốt của mình. Ai có thể nghĩ thứ quần áo xấu xí này lại đang che dấu một thân hình nhỏ nhắn ngọt ngào đến vậy? Trước đó, cô đã tống khứ cả giày và bít tất, giờ chỉ còn sót lại mỗi áo ngực và quần lót. Ngực cô nhỏ, đó là thật, nhưng cô có một vòng eo thon để hợp với cặp hông tròn trĩnh, cân đối, đôi chân thẳng và thon thả. Anh tự nhủ sự tương phản giữa cô với những người phụ nữ thô kệch đầy cơ bắp và to tiếng mà anh đang giữ tại công ty suốt nửa đời mình là lí do duy nhất anh thấy vẻ ngoài cô quyến rũ đến vậy. Hông cô không cứng như đá bởi những bước earobics hai giờ mỗi ngày, và bắp tay cô không rắn như thép bởi những quả tạ. Cô có một thân hình phụ nữ tự nhiên, mềm mại và mảnh khảnh ở vài nơi, tròn trĩnh ở những nơi khác.
Phía dưới anh nhức nhối khi anh nhận ra chiếc quần lót của cô đồng bộ với áo ngực. Quần lót, tuy nhiên, chỉ có duy nhất một trái tim ở trên, một trái tim hồng to đùng ngay giữa trung tâm, nhưng không đủ lớn để che đi mớ lông xoăn đang ló ra hai bên. Anh cảm thấy một ham muốn lột chúng khỏi cô ngay đây trong phòng khách nhà mẹ anh, ngay đây với Sparky đang đứng nhìn. Anh muốn mở chân cô ra và xem phải chăng cô khô cạn như cô đã quả quyết. Và nếu cô là vậy, anh muốn dùng mọi kỹ năng đã học để làm cô ngọt ngào, và ẩm ướt và sẵn sàng cho anh.
 
Anh thực sự thấy mình đang vui vẻ với ý nghĩ đó. Dành vài giờ dưới chăn với Gracie sẽ không giết chết anh. Nó gần như là một việc làm nhân đạo. Rồi thì sự thật tự xác nhận. Điều cuối cùng anh cần trong đời ngay bây giờ là người phụ nữ khác. Anh đã cố giũ sạch họ, không thêm một người mới nào vào bầy thú gánh xiếc. Bên cạnh đó, dù anh có gần như hai mươi năm kinh nghiệm tình dục, nhưng không gì trong số đó là với người gần như là một gái già ở tuổi trung niên, người có lẽ sẽ bị đột quỵ nếu thấy một người đàn ông trần truồng, bất kể cô ta nghĩ mình muốn nếm thử trái cấm nhiều thế nào chăng nữa.
Tuy nhiên, anh không vô tâm, và sự đau khổ trên gương mặt cô tác động đến anh. Anh bước qua giữ lấy cô trong cánh tay mình. Cô phát ra một tiếng thở dài xé ruột và đúc cơ thể mình vào anh như thể cả hai đã tan chảy.
Cái gì đó nổ tung trong anh ,cảm giác giống như pháo hoa ngày bốn tháng bảy*. Cô có mùi vị ngọt ngào và xưa cũ, như mùi hoa oải hương và tử đinh hương. Mái tóc xấu xí của cô mềm mại dưới cằm anh, làn da mịn như lụa của cô bên dưới những ngón tay anh. Anh để tay mình trượt dần xuống dọc theo xương sống cô đến eo và rồi thấp hơn. Anh ngạc nhiên khi thấy cô nhỏ bé thế nào. Vì tính hống hách bẩm sinh của mình, cô dường như là một phụ nữ to lớn hơn nhiều. ( *ngày quốc khánh Mỹ)
Cánh tay cô trườn quanh cổ anh. “ Chúng ta sẽ quan hệ bây giờ chứ?”
 
Bất chấp bên dưới đang rộn lên, anh thích thú ghi nhận cô nghe có vẻ gần như sợ hãi cũng nhiều như hăm hở. Đầu ngón tay anh chạm vào mép trên quần lót cô và luồn vào trong. Anh tóm lấy phần bên dưới trơ trụi của cô trong lòng bàn tay và kéo cô dựa sát vào mình, hơi xấu hổ trước sự thật anh đang chớp lấy cảm xúc khó chịu của một quý cô đồng trinh quá say để tự vệ. Mặc khác, nó là một quãng thời gian dài với anh, và phản ứng của anh là có thể hiểu được.
“ Chưa đâu, em yêu.”
“ Ồ. Chúng ta có thể hôn không?”
“ Anh đoán chúng ta có thể làm thế.” Anh nhìn xuống gương mặt hoen nước mắt của cô. Cô có một cái miệng xinh xắn, rộng lớn và tươi thắm, với một cái cung của thần Cupid đặt ngay trên giữa đỉnh môi. Cúi đầu xuống, anh bao phủ nó bởi môi mình.
Cô hôn như một thiếu nữ trong lần hẹn hò đầu tiên của mình, và sự ngây thơ đó vừa kích thích vừa chọc tức anh. Không đúng khi một phụ nữ ba- mươi- tuổi không có bất cứ kinh nghiệm nào với đàn ông nhiều hơn thế này. Anh bắt đầu dùng lưỡi trên cô, chỉ một chút thôi, để cô quen với ý tưởng.
Cô là một học trò nhạy bén, và không quá lâu để môi cô tách ra. Với một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cô để anh vào.
Cô có vị như trái cây và nước mắt. Anh vuốt ve cô với lưỡi mình, trong khi tay anh tiếp tục tận hưởng niềm thích thú tuyệt đối mơn trớn cặp hông nữ giới không rắn chắc như của anh. Khi anh thưởng thức cơ thể mềm mại, nhỏ nhắn của cô, anh quên hết bản tính hống hách và những cách chọc tức của cô. Cô làm anh nhớ lại chính xác bao nhiêu năm đã trôi qua từ lúc anh hôn một trinh nữ.
Anh nghe những tiếng rên rỉ nho nhỏ trên miệng mình, và lưỡi cô cuốn đi trong một sự liều lĩnh của chủ nó. Cơ thể anh hưởng ứng dữ dội. Rút tay mình khỏi quần lót cô, anh nhấc đùi cô lên. Cô tự động giang rộng chúng ra và quấn quanh hông anh. Khi cô ôm chặt vai anh, anh nhận thấy mình đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Nếu anh không dừng lại ngay bây giờ, anh sẽ quên mất cô là ai và có cô ngay ở đây trên sàn nhà trong phòng khách mẹ anh. Một căn phòng, anh tự nhắc nhở mình, với một bộ cửa không khóa và bức chân dung của một đứa trẻ ngây thơ đang quan sát.
 
“ Gracie…” Anh nới lỏng đôi chân cô quanh hông mình để đặt cô trở xuống, rồi với tới cánh tay đang khóa chặt của cô.
“ Em yêu, chúng ta sẽ phải chậm lại một chút ở đây.”
“ Tôi không muốn. Tôi muốn anh cho tôi xem những gì xảy ta tiếp theo.”
“ Tôi có thể thấy thế. Nhưng sự thật thì ngay bây giờ, em chưa sẵn sàng cho bất kỳ gì khác nhiều hơn những nụ hôn.” Anh kiên quyết kéo cô ra khỏi mình và cúi xuống nhặt quần áo cô lên, trấn tĩnh bản thân khi anh quay lại vì anh không muốn làm cô sốc đến chết.
Dỗ ngọt cô mặc lại quần áo không thể hoàn thành trong giây lát vì anh vừa mới cài lại váy của cô thì cánh cửa kéo ra và mẹ anh bước vào.
“ Làm cách nào cô ấy lại như thế?”
Trước khi anh có thể trả lời, Gracie đã phát ra tiếng khụt khịt ầm ĩ, khó chịu. “ Con trai cô không hề quý phái. Anh ta đã từ chối quan hệ tình dục với tôi.” 
Suzy vỗ nhẹ cánh tay anh, mắt bà nhảy múa với sự thích thú. “ Những lời làm ấm trái tim một bà mẹ.”
Bobby Tom dứt khoát đã quanh quẩn với phụ nữ đủ lâu trong một buổi tối. Anh quay qua Gracie. “ Giờ hãy nghe tôi, em yêu. Em sẽ ngủ ở đây tối nay, và tôi không muốn em lo lắng về một điều gì. Willow sẽ tới để gặp em là điều đầu tiên vào sáng mai.”
Một lần nữa, Gracie nhìn xuyên qua anh tới Suzy. “ Bà không tình cờ có bất kỳ bộ phim bậy bạ nào trong nhà sao?”
 
Suzy bắn cho con trai bà một cái nhìn chê trách, rồi ôm lấy cánh tay Gracie. “ Giờ hai ta sẽ dạo một vòng nhỏ trên gác.”
Với sự nhẹ nhõm của anh, Gracie đi theo mà không hề phản kháng.
Anh theo sau họ vào phòng trước và nhặt lại mũ của mình từ cái giá. Khi họ bắt đầu lên cầu thang, anh nhìn lên mẹ mình. “Cô ấy đã uống Bao nhiêu trong đống rượu lát xê này vậy?”
“ Cô ấy đã uống ba chai,” Suzy đáp.
Ba! Bobby Tom không thể tin được. Chỉ sau ba chai, cô đã cởi đồ và đòi anh quan hệ với cô.
“ Mẹ?” Anh đẩy nón mình một cách thô bạo.
“ Ừ, con yêu.”
“ Dù mẹ làm gì chăng nữa, đừng để cô ấy ở bất cứ nơi đâu gần một lốc rượu nào nữa.”
 
 
Aspirin thiêu cháy dạ dày của Gracie và mặt trời buổi sáng muộn đập vào mắt cô khi cô bước ra cánh cửa lùa dẫn tới hiên nhà của Suzy Denton. Hoa giấy mọc dọc theo phía sau ngôi nhà và kim ngân bò lên khắp một hàng rào thô sơ trên một bên rào, được phủ bóng bởi một cây hồ đào già cỗi và vài cây hoa mộc lan. Một khu vườn đầy màu sắc trong một vệt nắng kéo dài trên những cây dã yên thảo trắng và hồng, những cây phong lữ, cúc, và nhạn lai. Một vòi phun đang phun nước gần vài bụi cây thấp, và mọi thứ có mùi sạch sẽ và trong lành vì được tưới nước sáng sớm.
Bà chủ nhà của chúng, mặc một chiếc quần sọt kaki và một cái áo thun rực rỡ với một con vẹt phía trước, đang quỳ trên đất trước một vườn cỏ nhỏ. Bà nhìn lên và mỉm cười. “ Cô Craig đã đi rồi à?”
Gracie gật đầu và ngay lập tức hối hận vì đã cử động đầu mình mạnh như vậy. Cô nhăn mặt, rồi đi chậm rãi đến cuối sân nơi Suzy đang làm việc.
“ Willow muốn thuê cháu trở lại.” Cô thận trọng hạ người ngồi xuống bậc thềm.
“ Ồ?”
“ Nhưng không phải như một trợ lí sản xuất. Mà là trợ lí của Bobby Tom.”
“ Ồ.”
“ Cháu đã nói với cô ta cháu sẽ suy nghĩ lại.” Gracie gấp bộ váy nhăn nhúm của mình quanh chân, tất cả những gì cô đã mặc kể từ khi vaili cô vẫn còn nhét trong cốp xe chiếc Thunderbird. Cô nuốt xuống khó nhọc. “ Suzy, cháu không thể nói với bác cháu hối hận thế nào về những gì mình đã làm tối qua. Sau mọi việc bác đã làm cho cháu, cháu lại lạm dụng lòng hiếu khách của bác và làm bác xấu hổ trong chính ngôi nhà của mình. Cách cư xử của cháu thật đáng chê, hành động đáng khiển trách nhất mà cháu đã từng làm trong đời mình.
 
Suzy mỉm cười. “ Cháu đã lẩn trốn mà, phải không?”
“ Đó không phải cái cớ.”
“ Cháu đã có một cú sốc tồi tệ ngày hôm qua.” Suzy ân cần nói. “ Bất kỳ phụ nữ nào cũng sẽ bị đốn ngã.”
“ Cháu đã lao mình vào anh ta.”
“ Nó quen rồi, cô bé. Ta chắc chắn nó đã quên chuyện đó rồi.”
Sự kiêu hãnh của Gracie dựng lên trước ý nghĩ mình đơn giản chỉ là một trong hàng dài những phụ nữ khác luôn tự làm xấu mình trước Bobby Tom, nhưng cô không thể phủ nhận sự thật. “Anh ta luôn gây ấn tượng mạnh như thế với phụ nữ à?”
“ Nó gây ấn tượng mạnh với hầu hết mọi người.” Suzy rút ra một cái chỉa xới đất từ cái thùng làm vườn nhựa xanh gần đầu gối và bắt đầu xới đất quanh mép vườn cỏ. “ Theo nhiều cách, cuộc sống đã đến quá dễ dàng tới Bobby Tom. Từ thời thơ ấu, nó đã là vận động viên giỏi nhất, và nó luôn là một sinh viên xuất sắc.”
Gracie ngầm nhăn mặt, nhớ lại mình đã tỏ ý muốn giúp anh ta học cách đọc. Suzy ép một chồi hoa oải hương trong ngón tay bà và đưa nó lên mũi hít vào hương thơm. Gracie cho rằng bà không định nói gì thêm nữa và ngạc nhiên khi bà phủi tay và tiếp tục công việc.
“ Nó được lòng những đứa trẻ khác. Những cậu bé thích nó bởi nó đã không cố bắt nạt chúng. Và thậm chí trong trường tiểu học, con gái cũng tìm cớ đến nhà. Nó ghét điều đó, đương nhiên, nhất là năm lớp bốn, khi chúng làm cuộc sống nó thực sự khổ sở. Chúng gởi cho nó những bức thư tình và bám theo nó quanh sân thể thao. Những cậu nhóc khác đã chọc ghẹo nó không thương xót.”
 
Tay bà dần bất động trên cái chỉa xới đất, và bà nói trong một điệu bộ thận trọng, chậm rãi, như thể bà đang khó khăn lựa chọn từ ngữ. “ Vào một ngày Terry Jo Driscoll— giờ, cô ấy là Terry Jo Baines—dùng phấn vẽ một trái tim màu đỏ lo đùng trên làn đường với hàng chữ ‘Bobby Tom yêu Terry Jo’ được viết bên cạnh. Cô ta đang vẽ những bông hoa xung quanh đúng lúc nó đang đi đến trên vỉa hè với ba đứa bạn. Khi Bobby Tom thấy những gì cô ta đang làm, nó đã bay ngay qua khoảng sân phía trước và chặn đứng cô ta lại.
Gracie không biết nhiều về những cậu bé- chín- tuổi, nhưng cô có thể tưởng tượng anh đã phải xấu hổ đến thế nào.
Suzy làm cuộc công kích khác trên một bụi cỏ dại đang mọc gần những cây húng quế. “Những cậu bé khác có lẽ không nhìn thấy phần cuối bức vẽ. Nhưng vào lúc nhìn thấy những gì cô ta viết thì tất cả chúng đều cười to lên. Cô ta cũng bắt đầu cười, và nói với chúng Bobby Tom muốn hôn cô. Nó mất bình tĩnh và thụi vào cánh tay cô ta.”
“Cháu tin rằng đó là một phản ứng có thể hiểu được của một cậu bé- chín- tuổi.”
“Không với cha nó. Hoyt nghe tiếng động và chạy ra trước cửa đúng ngay lúc thấy Bobby Tom đánh cô ta. Ông phóng ra như tên lửa, xách cổ Bobby Tom kéo ra, và đánh đòn nó ngay tại đó trước mặt toàn bộ bạn bè nó. Bobby Tom đã bị bẽ mặt; bạn nó thì bị xấu hổ. Đó là lần duy nhất Hoyt đánh nó, nhưng chồng ta không tin một người đàn ông có thể thấp hèn hơn đánh một phụ nữ, và ông ấy không chấp nhận sự thật là con trai mình chỉ mới chín tuổi lúc đó.”
Bà ngả người trên gót chân, nhìn vào vấn đề. “Bobby Tom và cha nó rất gần gũi, và nó không bao giờ quên bài học đó. Điều này nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng đôi khi ta nghĩ nó đã học rất tốt.”
“ Ý bác là sao?”
 
“Ta không có khái niệm bao nhiêu phụ nữ đã tự lao vào nó trong những năm qua. Nhưng thậm chí là vậy, ta chưa bao giờ nghe thấy nó bất lịch sự với một người nào trong số họ. Không với bất cứ cô gái cổ động, những phụ nữ đã lập gia đình, những kẻ ăn bám, những kẻ đào mỏ. Theo những gì ta biết, nó xoay sở để giữ khoảng cách mà chưa từng thốt ra một lời bất lịch sự. Điều đó dường như không làm cháu ngạc nhiên sao?”
“Anh ấy triển khai nhiều chiến lược tinh vi hơn so với đơn giản chỉ là bất lịch sự với những phụ nữ quanh mình.” Gracie tự hỏi nếu Suzy biết về vụ thi đố bóng bầu dục thì sẽ ra sao.
“Chính xác. Và điều này trở nên hiển nhiên trong những năm qua đến nỗi ta không chắc nó có thấy rõ những rào cản nó đã xây quanh mình giờ phát triển dầy đến thế nào. 
Gracie đã nghĩ về điều đó. “Anh ta thật không thể tin được. Anh ta mỉm cười trước phụ nữ, tâng bốc họ thái quá, nói với họ chính xác những điều họ muốn nghe. Anh ta làm mọi người trong bọn họ cảm thấy mình như một nữ hoàng. Rồi anh ta làm chính xác những gì mình muốn.”
 
Suzy gật đầu, biểu hiện của bà không lấy làm vui vẻ. “ Giờ ta nghĩ Hoyt có lẽ sẽ thông minh hơn nếu nhìn theo hướng khác khi Bobby Tom đánh Terry Jo. Ít nhất cũng để nó thẳng thắn bày tỏ cảm nhận của mình, và nó chưa bao giờ là một đứa trẻ hung bạo, vì thế nó sẽ không tạo thói quen với việc đó. Có Chúa biết, Terry Jo đã hồi phục. Cô ta là bạn gái nghiêm túc đầu tiên của nó.” Miệng bà siết chặt trong một nụ cười dữ tợn. “ Mỉa mai là khi ta đề cập đến tai nạn với nó không lâu sau đó, nó bảo rằng cha mình đã làm điều đúng đắn. Nó dường như không có bất kỳ ý kiến gì về những gì có lẽ đã gây tổn thất cho nó.”
Gracie không chắc việc này đã gây tổn thất cho anh bất cứ điều gì. Bobby Tom sở hữu một sức quyến rũ dữ dội, tài năng, đẹp trai và thông minh. Phải chăng anh đã phát triển một cái tôi để cho phù hợp? Anh không tin là có một phụ nữ trên hành tinh đủ tốt cho anh. Đương nhiên không phải là một phụ nữ ba-mươi-tuổi đến từ New Grundy, Ohio, với cặp ngực nhỏ và kiểu tóc tồi tệ.
Suzy bỏ cái chỉa xới đất vào trong thùng làm vườn nhựa xanh và đứng dậy. Bà nhìn quanh khu vườn dễ thương một lúc. Mùi hương của húng quế, oải hương, và không khí trong lành tràn ngập khắp mọi nơi. “Ta thích làm việc ngoài này. Nó là nơi duy nhất ta cảm thấy thanh bình.” Bà trông ngượng ngùng, như thể bà vừa bày tỏ một điều gì riêng tư và ước mình đã không làm thế.
“Ta biết đó không phải là việc của ta, Gracie, nhưng ta không nghĩ cháu nên để những gì đã xảy ra ảnh hưởng đến quyết định nhận công việc này.” Bà cầm thùng làm vườn lên. “ Cháu đã nói với ta cháu không muốn trở lại Ohio, và cháu không có lời đề nghị nào khác. Bobby Tom khi trước thường làm phụ nữ mất bình tĩnh trước nó; ta chắc chắn tối qua mang nhiều ý nghĩa với cháu hơn với nó.” Với một nụ cười đoan chắc, Suzy biến vào bên trong.
Gracie biết Suzy đang cố an ủi mình, nhưng những lời ấy đã làm cô tổn thương, đặc biệt vì cô biết họ đúng. Cô không là gì với Bobby Tom, trong khi anh là mọi thứ với cô. Cô đã mất bình tĩnh vì anh, và thậm chí choáng váng hơn, cô vô cùng sợ mình đã đánh mất trái tim.
Cô nhắm nghiền mắt chống lại nhận thức mà mình không muốn đối mặt, nhưng không tác dụng. Cô chưa bao giờ tự lừa gạt bản thân, và cô không thể làm vậy ngay lúc này. Vòng tay quanh gối, cô đối mặt với sự thật rằng, trong tuần qua, cô đã phải lòng Bobby Tom Denton. Cô đã rơi sâu vào tình yêu vô vọng với một người đàn ông quá ngoài tầm với, nó sẽ thật khôi hài nếu nó không đáng buồn đến thế. Những chai rượu ướp lạnh chết người chỉ đơn thuần moi ra sự thật đã chôn chặt trong cô vào khoảnh khắc cô ghim chặt mắt lên anh.
Cô khao khát anh. Anh hoang dã và liều lĩnh, huênh hoang, mọi thứ cô không thể có ình, và cô yêu anh với toàn bộ niềm đam mê đã quên lãng trong cô nhiều năm qua. Như một con chim thay đang lông bị đánh lừa bởi một con thiên nga bóng mượt và mạnh mẽ, cô bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp cơ thể anh. Đồng thời, vẻ tự tin và mê hoặc không cần nỗ lực của anh làm cô choáng váng và thấy mình trẻ lại.
Cô cảm thấy như thể đang sống lại quãng thời gian sáu ngày vừa qua, và kéo đầu gối tới gần ngực hơn, cô buộc bản thân phải đối diện với sự thật phũ phàng. Những mơ ước về một nghề nghiệp quyến rũ ở Hollywood chỉ có thế, những mơ ước viễn vông kéo dài trong tuyệt vọng, xa rời thực tế như không gian bao la bên ngoài. Cô đã chơi một trò chơi với chính mình, một trò chơi cô có thể không còn đủ sức nữa, và giờ cô phải đương đầu với thực tế đau đớn rằng không tồn tại phép màu nào cho cuộc sống của cô ở Hollywood. Công việc ngu xuẩn với Windmill này sẽ không hướng tới một nghề nghiệp lý thú. Đó là một ý nghĩ kỳ quặc. Thay vào đó, khi việc này kết thúc, cô sẽ về lại New Grundy và trở lại dưỡng đường. Đó là nơi cô thuộc về.
Chấp nhận sự thật đã mang lại cho cô một cảm giác yên bình lạ lùng. Dưỡng đường đó không có gì không ổn với cuộc đời cô. Cô sẽ yêu công việc điều hành dưỡng đường, cô sẽ dùng công việc để cô lập bản thân khỏi những người cùng tuổi bởi cô luôn cảm thấy mình như một kẻ kỳ quặc. Cô sẽ lẩn trốn bên ngoài trong dưỡng đường, khiến nó là toàn bộ cuộc sống của cô thay vì chỉ đơn thuần là công việc.
Mùi hương thanh bình của khu vườn len vào trong cô, cô cảm thấy một sự kích động lạ thường. Cô chỉ mới ba mươi tuổi, vẫn đủ trẻ để có sự thay đổi. Nhưng không phải theo cách cô hình dung. Không theo cách chạy trốn. Thay vào đó, cô sẽ bắt đầu sống mỗi khoảnh khắc đời mình mà không e dè sợ hãi. Cô sẽ dừng lại việc cố bảo vệ mình khỏi bị chế giễu hoặc bị vứt bỏ—những việc này sẽ không giết chết cô—và cô sẽ bắt đầu để yêu Bobby Tom với từng thớ thịt của mình.
Trái tim cô bắt đầu đập mạnh. Cô có dũng khí chứ? Khi chuyện này kết thúc, cô sẽ trở lại dưỡng đường—cô buộc mình phải chấp nhận điều đó. Nhưng trong lúc ấy… Cô có can đảm ném mình khỏi đỉnh núi dù biết rằng việc rơi xuống rất có khả năng sẽ giết chết cô? Cô có dũng khí chộp lấy khoảng khắc quá ngắn ngủi khi cô có với anh và sống mỗi giây quý báo với nó chứ?
Một luồng cảm giác hồ hởi nổ tung trong cô khi cô quyết định xong. Cô sẽ nhận công việc này như một trợ lí riêng của anh và tận hưởng mỗi khoảnh khắc mình trải qua với người đàn ông được ngôi sao chiếu mệnh mà trái tim cô đã dại dột chọn yêu. Cô sẽ trân trọng mỗi cái nhìn anh trao cho cô, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ. Cô sẽ buông thả tính thận trọng và trao mình cho anh, nhiều như cô sẽ được chấp nhận. Có thể anh sẽ làm tình với cô. Có thể không. Nhưng dù sao đi nữa, cô sẽ trao mình cho anh vô điều kiện, biết rằng khi nó chấm dứt, thứ tốt nhất cô có thể hi vọng là một kho báu những kỷ niệm.
Cô tự hứa với chính mình. Tình yêu mãnh liệt cô dành cho anh sẽ không giữ cô khỏi việc hiểu anh tường tận, cái tốt và cái xấu, cái tôi to lớn và trái tim và dịu dàng của anh, sự thông minh sắc sảo và sức hấp dẫn nguy hiểm của anh. Tình yêu của cô cũng sẽ không để cô thỏa hiệp với những nguyên tắc của bản thân. Cô chỉ cần biết làm thế nào để là chính mình, và kể cả khi điều đó không đủ với anh, thì đó là toàn bộ mà cô có.
Cô nhắm mắt lại và thấy hình ảnh anh trong tâm trí, một anh chàng cao bồi vũ trụ với cái mũ cao bồi to lớn và nụ cười toe toét chết người, một người đàn ông như sao băng quét qua khi anh ta đi. Sao băng đó đã rơi trúng cô, ban cuộc sống mới cho thể xác cằn cỗi của cô và đánh thức trái tim héo hon của cô.
Cô biết mình sẽ không bao giờ có hạnh phúc về sau với Bobby Tom Denton, và trong lúc trái tim cô bay bổng lên cao, đầu cô cần phải neo lại vững chắc vào thực tế. Anh sẽ không yêu cô. Những người đàn ông đặc biệt được dành cho những người phụ nữ đặc biệt, và cô thì tầm thường một cách vô vọng. Cách duy nhất cô có thể vượt qua việc này mà cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn chính là không bao giờ quên mình yêu một người đàn ông truyền thuyết. Ý thức danh dự của cô sẽ không cho phép cô lấy bất cứ thứ gì từ anh như cách mọi người khác từng làm. Cô sẽ trao bản thân cho anh với toàn bộ tình cảm chân thành của trái tim cô, không phải với mong ước được nhận bất cứ thứ gì đền đáp. Và khi kết thúc, người đàn ông đã được thượng đế ưu ái này ít nhất có thể sẽ nhớ đến Gracie Snow như là một người trong cuộc đời mình đã không bao giờ lấy đi bất cứ thứ gì từ anh. 
Một giờ sau, vẫn còn nôn nao vì thực hiện một quyết định choáng váng, Gracie đến gần chiếc nhà xe lưu động nâu và xám dành cho Bobby Tom. Giữa tai nạn tối qua, dư vị khó chịu sau vụ uống rượu của cô, và sự tự nhận biết mới phát hiện của cô, cô sẽ có một thời gian khó khăn để đối diện anh, nhưng nó phải được làm cho xong. Tuy nhiên, trước khi cô có thể leo lên bậc xe, cánh cửa bên hông nhà xe mở ra và Natalie Brooks bước ra.
Gracie quan sát đôi chân đang đi xuống của nữ diễn viên da ngăm đen được mệnh danh như “Julia Roberts mới”, và tinh thần cô thậm chí chìm xuống thấp hơn khi cô nhớ lại tất cả những pha tình cảm mà Bobby Tom sẽ đóng với kẻ lộng lẫy này. Gracie nhận thấy bờm tóc nâu đen đặc trưng, giờ đã yên vị trong kiểu tóc đuôi ngựa trẻ trung mà không hề giảm đi một chút vẻ đẹp nào của cô ta. Bất chấp sự thật mặt cô ta đã tẩy sạch đi lớp trang điểm, thì nữ diễn viên hai mươi- bốn- tuổi cũng làm người ta nghẹt thở. Nét nổi bật của cô ta được khắc sâu: chân mày đen rậm rạp, đôi mắt xanh xếch, một cái miệng rộng, tươi thắm, và hàm răng trắng tinh. Cô ta mặc quần sọt nâu nhăn nheo và một cái áo thun có bâu màu hồng cũng nhăn không kém như thể chúng được thiết kế như vậy. 
“Chào.” Cô ta trao cho Gracie một nụ cười thân thiện và đưa tay ra. “ Tôi là Natalie Brooks.”
“ Gracie Snow.” Cô khẽ cau mày vì cử động đột ngột khi đáp trả cái bắt tay mạnh mẽ. “Tôi vô cùng thích những bức ảnh của cô, cô Brooks. Tôi là một fan thực sự.”
“ Hãy gọi tôi là Natalie. Elvis giờ đang ngủ, vì thế chúng ta sẽ có thời gian trò chuyện.” Cô ta chỉ về phía cặp ghế nhôm xếp đã được dựng trong bóng râm của chiếc xe mooc.
 
Gracie không biết Elvis là ai, nhưng cô sẽ không bỏ qua cơ hội trò chuyện với một người nổi tiếng như Natalie Brooks, nhất là khi nó cho cô một cái cớ tuyệt vời để trì hoãn cuộc chạm trán giữa cô với Bobby Tom. Sau khi họ ổn định, Natalie nói, “ Tôi biết từ Anton rằng những ý kiến của cô không chê vào đâu được, và chồng tôi và tôi rất cảm kích việc cô bay tới trong một thông báo ngắn như vậy. Chúng tôi xác định chỉ dành thứ tốt nhất cho Elvis.” 
Ngay cả khi Gracie không thể hình dung được cô ta đang nói về cái gì, cô cũng cảm nhận tính nghiêm chỉnh ghê gớm của cô nữ diễn viên khá là đáng mến này.
“ Điều đầu tiên tôi cần nói với cô là Anton và tôi không tin tưởng vào những thời khóa biểu. Elvis đang trong giai đoạn cần được chăm sóc, ngay khi nó bắt đầu quấy lên, tôi muốn cô mang nó đến cho tôi. Nó không được nhận bất cứ thức ăn bổ sung nào. Anton và tôi muốn nó có những miễn dịch mà chỉ sữa mẹ mới có thể mang lại. Chúng tôi cũng lo lắng vì chúng tôi có những dị ứng di truyền— Anton có một người anh họ đầu tiên bị dị ứng nặng— vì thế Elvis không nhận bất cứ cái gì trừ sữa mẹ trong sáu tháng đầu tiên. Cô khuyến khích nuôi con bằng sữa mẹ mà, phải không?”
“ Ồ, vâng.” Nhiều hơn một lần Gracie từng tưởng tượng hình ảnh mình với một đứa trẻ trên vú cô, và ảo tưởng luôn lắp đầy trong cô với một sự chua cay quá sâu sắc đến độ gần như là đau đớn. “ Nhưng sáu tháng là một thời gian dài ột đứa trẻ không dùng thứ gì khác? Tôi nghĩ họ cần ngũ cốc.”
Natalie trông như thể Gracie đã gợi ý cô cho đứa trẻ ăn thạch tín. “ Không gì cả! Chỉ duy nhất sữa mẹ là thức ăn hoàn hảo nhất cho sáu tháng đầu tiên của cuộc sống một đứa trẻ. Tôi nên nói với Anton chỉ lại toàn bộ việc này với cô. Thật là khó— Anh ấy có công việc ở L.A, cô thấy đó, và đây là sự cách biệt đầu tiên của chúng tôi. Anh ấy sẽ bay đến vào cuối tuần, nhưng vẫn sẽ khó khăn.”
Gracie quyết định hình ảnh phản ánh sự nghèo nàn của mình bị nhầm lẫn với một vú em còn ít hãnh diện hơn nhầm lẫn với một vũ công thoát y. “ Tôi xin lỗi, Natalie. Tôi nên ngăn không cho chuyện này xảy ra, nhưng tôi quá bị mê hoặc bởi những gì cô nói đến nỗi tôi bị quẫn trí mất. Đôi khi tôi hay bị thế. Sự thật là, tôi không phải là vú em.”
 
“ Cô không phải?”
Gracie lắc đầu, chỉ tổ nhắc tới cơn đau đầu kéo dài ở thái dương từ vụ say khướt hồi tối. Giữ bản thân bất động, cô nói, “Tôi là một trong những trợ lí sản xuất. À, tôi đã là một trợ lí sản xuất, nhưng giờ tôi là trợ lí của Bobby Tom Denton.”
Gracie trông đợi Natalie sẽ trố mắt ra như mọi người khác vẫn làm mỗi khi nghe tên Bobby Tom được đề cập, nhưng cô diễn viên chỉ đơn thuần gật đầu. Rồi cô ta ngẩng phắt dậy và mắt cô ta lóe lên với sự chú ý. “ Cô nghe thấy không?”
“Nghe gì?”
Cô ta đứng lên khỏi ghế. “Elvis. Nó đang khóc.” Cặp chân dài siêu sao của cô ta phóng lên bậc xe. Ngay trước khi biến vào trong, cô ta nói. “ Đợi ở đây và tôi sẽ cho cô thấy nó.”
Gracie cảm nhận mình thích Natalie Brooks, bất chấp thái độ khá mãnh liệt của cô ta hướng về tình mẹ con, và cô hiếu kỳ muốn nhìn thấy đứa trẻ. Thậm chí như thế, cô biết không thể trì hoãn trách nhiệm của mình lâu nữa.
Trong lúc đó, một trong những chiếc xe tải chở thiết bị dời đi và cô thấy Bobby Tom cạnh bãi quây súc vật đang trò chuyện với vài phụ nữ trẻ hấp dẫn. Hiển nhiên từ vẻ ngoài đúng mốt của họ cho thấy họ không phải là thành viên của đoàn, và cô ngờ rằng những quý cô của Telarosa đã bắt đầu xếp thành hàng để tham gia cuộc thi đố bóng bầu dục. Anh chỉ mang độc nhất quần jeans và giày bốt. Mặt trời chiếu trên mái tóc hung hung và rực sáng lên trên khuôn ngực trần của anh. Trái tim cô nhảy vọt trước cảnh tượng này.
Một trong những thợ trang điểm tới gần và xịt lên ngực anh để làm cho các bắp thịt của anh bóng loáng dầu. Anh liếc xuống. Thậm chí từ xa, cô vẫn có thể thấy anh trông thật ngớ ngẩn, và cô không thể không cười khi quan sát phản ứng của anh đến những gì mà anh không nghi ngờ thấy nó là hóa trang thái quá.
Natalie lại xuất hiện với một gói bao bọc vải flanen trên cánh tay và một nụ cười sung sướng trên miệng. “ Đây là Elvis,” cô ta nói khi ổn định lại vào trong ghế. “ Nó sẽ được bốn tháng vào ngày mai. Nói xin chào đi, cục cưng. Nói xin chào với Gracie đi.”
Gracie nhìn chằm chằm vào gương mặt của đứa trẻ giản dị nhất mà cô từng thấy. Bé trông như một võ sĩ sumo thu nhỏ. Mũi bé dẹp, đôi mắt nhỏ của bé gần như bị che mất trong đôi má phúng phính, cằm bé gần như không tồn tại.
“ Thật là—ờ—một đứa trẻ xinh đẹp,” cô nói một cách tôn trọng.
“ Tôi biết.” Natalie tươi cười.
“ Một cái tên khác thường.”
“ Nó là một cái tên cổ và danh giá,” cô ta đáp với chút phòng vệ. Và rồi cô ta trông có vẻ lo lắng. “Tôi mới gọi cho chồng tôi để biết chuyện gì đã xảy ra với người giữ trẻ. Anh ấy bảo tối qua cô ta khăng khăng đòi ngũ cốc cho trẻ con bốn tháng tuổi, vì thế tôi e chúng tôi không lại hoàn không. Giờ anh ấy đang tìm vài thông tin về một trong những vú em đã làm cho gia đình hoàng tộc ở Anh.”
Gracie thấy qua biểu hiện ngờ vực trên gương mặt cô ta cho thấy Natalie thậm chí không chắc chắn việc đó là đủ tốt.
Cô miễn cưỡng tự bào chữa và làm mình hướng tới Bobby Tom, chỉ đánh mất dũng khí vào phút cuối và nhìn chệch qua chiếc xe căn tin. Có lẽ sau tách cà phê khác cô sẽ sẵn sàng đối diện anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui