Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(*)欲盖弥彰Dục cái di chương: thành ngữ chỉ chuyện che đây một sự thật xấu xa nào đó.

Cô ném cho anh một câu hỏi, anh lại vấn đề, anh lại nhân cơ hội mà ném trả lại cô một câu hỏi khác.

Anh còn cao giọng nói.

Nghe giống như là bạn trai đang hưng sư vấn tội vậy.

Nhưng Cảnh Phạm vô hình cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Cô nghĩ, đại khái là cô đã bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm mê muội đầu óc rồi.


Cô lại hỏi: “Hoắc tổng, sao anh biết Quản tổng tặng hoa cho tôi, anh có ở trong đoàn làm phim đâu.”

Hoắc Cảnh Thành bị hỏi đến á khẩu. Đặc biệt là, khi thấy nụ cười như đã hiểu tất cả kia của cô, anh càng cảm thấy không được tự nhiên. Cuối cùng, anh chỉ nói: “Luôn có người bàn luận loại chuyện này.”

Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Anh lườm cô, rồi nhắm mắt lại lần nữa, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Còn nữa, tôi đến chỗ này cũng chỉ vì đoàn làm phim mà thôi. Dẫu sao, Hoàn Vũ cũng đã đầu tư không ít tiền vào đây.”

Cảnh Phạm phối hợp bày ra dáng vẻ như đã bừng tỉnh hiểu ra, cô không nói gì nữa, chỉ tìm mượn điện thoại di động của anh.

Điện thoại di động của mọi người trong đoàn làm phim đều đã bị mất. Khi động đất xảy ra, không ai nhớ đến chuyện lấy điện thoại di động cả.

Cảnh Phạm đi ra lều vải, cô lấy điện thoại di động của anh gọi điện thoại cho Cảnh Uyên trước. Cảnh Uyên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh hỏi đi hỏi lại xác nhận cô không sao, rồi mới cảm thấy yên tâm.

“Tiểu Chanh tử có biết chuyện này không?”

“Không biết. Cũng may là con bé không biết. Tuy nhiên, con bé rất nhớ em, vẫn không ngừng hỏi hỏi anh là lúc nào em trở lại.”

“Hai ngày nữa em sẽ trở về. Người trong đoàn làm phim cũng cần phải nghỉ ngơi điều chỉnh lại cảm xúc.” Cảnh Phạm hỏi: “Thân thể của con bé thì sao? Không sao chứ?”


“Em yên tâm, có anh chăm sóc, con bé sẽ không sao cả.”

Nghe giọng nói dịu dàng của Cảnh Uyên, Cảnh Phạm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Quả thật, nếu giao con cho anh, cô không cần quá mức bận tâm.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Cảnh Uyên xong, Cảnh Phạm lại gọi điện thoại báo tin bình an cho Thịnh Gia Ngôn. Thịnh Gia Ngôn an tâm rồi bảo cô gọi điện thoại lại cho Lục Kiến Minh, cô ấy nói là ngày hôm qua Lục Kiến Minh đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho cô ấy để hỏi thăm tình hình.

Lúc Cảnh Phạm muốn gọi điện thoại cho Lục Kiến Minh, lại đúng lúc anh ta gọi điện thoại đến.

Vừa mới kết nối cuộc gọi, anh ta đã mở miệng trước: “Hoắc tổng, cuối cùng cũng kết nối được với điện thoại của anh, nhưng tôi vẫn luôn không gọi được cho Cảnh Phạm.”

“Trợ lý Lục, là tôi.” Cảnh Phạm đáp lời.

Lục Kiến Minh hơi ngẩn người, rồi anh ta vui sướng nói: “Cô có sao không? Bây giờ cô đang ở cùng Hoắc tổng à? Hoắc tổng cũng không sao chứ?”


“Anh yên tâm, chúng tôi đều không sao cả.” Cảnh Phạm chưa nói chuyện anh bị thương ở cánh tay cho anh ta biết.

Nghe vậy, Lục Kiến Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Cảnh Phạm hỏi: “Gia Ngôn nói anh vẫn luôn gọi điện thoại cho cô ấy, không có chuyện gì chứ?”

“Cũng không có chuyện gì, Hoắc tổng xem tin tức ở trên ti vi thấy Du Châu xảy ra chuyện, nên lập tức bảo tôi đặt vé máy bay, nói dù thế nào đi nữa cũng phải bay đến tìm cô. Rồi dặn tôi ở bên này gọi điện thoại cho cô, nhưng tôi vẫn luôn không gọi được cho đến bây giờ. Tôi không liên lạc được với cả hai người, lòng nóng như lửa đốt vậy, cũng không biết tìm ai, chỉ có thể tìm người đại diện của cô.”

Cảnh Phạm mỉm cười nói: “Khổ cực cho anh rồi.”

“Tôi chẳng cảm thấy khổ cực chút nào, người cực khổ là Hoắc tổng mới đúng.” Lục Kiến Minh nói từ trong thâm tâm: “Cảnh Phạm, sau này cô phải đối xử với Hoắc tổng của chúng ta khá hơn đấy, đừng lấy chuyện thanh lý hợp đồng ra để chọc giận anh ấy. Cô cũng nhìn thấy rồi đấy, Hoắc tổng tốt với cô biết bao nhiêu, thân thể của anh ấy vốn cũng không tốt, tháy cô gặp chuyện nguy hiểm như vậy khuyên thế nào anh ấy cũng nhất quyết bảo phải đi tìm cô, ngay cả tôi cũng bị cảm động lây. Tuy bình thường tính khí của Hoắc tổng không được tốt cho lắm, nhưng anh ấy luôn miệng dao lòng đậu hũ. Lần trước lúc cô treo mình trên dây bị thương, anh ấy đã đi mua thuốc cho cô. Đúng rồi, còn nữa, chuyện anh ấy tặng hoa cho Trần Nghiêu, thật ra thì chỉ làm dáng cho cô nhìn mà thôi, chứ dáng vẻ đối phương thế nào, tên họ gì anh ấy cũng không nhớ được.”

Cảnh Phạm nghe Lục Kiến Minh nói liên tục như vậy, trong lòng dần dâng lên đủ các loại cảm xúc khó ta. Chờ bên kia nói xong, cô cười khẽ: “Trợ lý Lục, anh nói ra nhiều chuyện của ông chủ mình như vậy, anh không sợ ông chủ của anh tìm anh gây phiền toái hay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận