Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giọng nói của cô rất nhỏ, chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy được.

Rất hấp dẫn, mang mùi thơm thoang thoảng bên tai anh.

Như vậy, khiến không mấy người đàn ông có thể chịu được.

Quản Huyền Minh nhíu chặt chân mày, tập trung vào bài.

Anh phát hiện, mấy năm nay không chỉ có anh thay đổi. Đối với thủ đoạn câu dẫn đàn ông, cô cũng không kém.

Hoắc Tranh đứng dậy, thản nhiên đi đến cửa, kéo ra rồi quay đầu cười tươi với anh: “Quản tổng, tôi cũng không thích cho anh cơ hội thứ hai. Hết 15 phút, tôi cũng không chờ đâu!”

Trong phòng lại vang lên tiếng trêu chọc!

“Quản tổng, có muốn giải tán hay không? Chỉ có 15 phút thôi!”

“Còn chỉ có một cơ hội thôi!”

Trước khi cài cửa lại, Hoắc Tranh chỉ có thể nghe được vài câu như vậy, không để ý đến giọng nói của Quản Huyền Minh. Không hiểu anh có suy nghĩ gì.

Hoắc Tranh tìm được một chỗ ngồi trong hội sở, nhìn đồng hồ đeo tay.


15 phút cũng dài đằng đẵng. Cô chờ ở đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cánh cửa ở căn phòng kia. Nhưng cánh cửa kia, từ đầu đến cuối không thấy mở ra.

Mười phút sau cũng không nhúc nhích.

Hoắc Tranh ngồi im tại chỗ, cô không biết bị làm sao vẫn không đi đâu cả.

Đến khi di động vang lên, cô hơi giật mình, mới phát hiện đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Người gọi điện chính là ông cụ, ông hỏi: “Có liên lạc được với em trai con không?”

Ông cụ lo lắng hét lên.

Hoắc Tranh trả lời: “Không liên lạc được! Chắc do bên kia bị mất tin hiệu!”

“Thằng nhóc này! Đúng là không biết chừng mực gì cả. Lại là do người phụ nữ kia. Có phải cô ta muốn hại Hoắc gia không có người nối dõi mới cam tâm không?” Ông cụ cắn răng nghiến lợi nói.

Hoắc Tranh mở miệng khuyên giải an ủi: “Ảnh cũng chụp rồi, ít nhất chứng minh hai đứa nó vẫn còn sống, bình an vô sự. Ông nội à, ông đi ngủ sớm một chút đi. Không biết chừng ngày mai sẽ về rồi!”

“Ông còn có thể ngủ được sao?” Ông cụ thở dài: “Mộ gia vừa gọi điện thoại cho ông, nói con nhóc Mộ Vãn biết thằng bé ở Du Châu cũng đặt vé đến Du Châu rồi. Bây giờ Mộ gia gọi điện đòi người với ông, con thử nói xem tụi thanh niên này làm sao vậy chứ?”

“Mộ Vãn cũng đi ạ?”


“Ừ, đúng! Đoán chừng giờ này vẫn ở trên máy bay, con không liên lạc được với nó đâu!”

Hoắc Tranh cau mày: “Quá xúc động! Bây giờ không liên lạc được với Cảnh Thành, nó có thể đi tìm được sao?”

“Nếu con bé đó xảy ra chuyện gì, em trai con cũng đừng nghĩ phủi sạch quan hệ!” Ông cụ tức giận lại hống lên, Hoắc Tranh an ủi vài câu mới cúp điện thoại. Liếc nhìn đồng hồ đã 9 giờ hơn.

Cô đứng ở giữa sảnh, gió đêm thổi đến có chút lạnh.

Thời tiết này cũng sắp vào đông rồi.

Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn căn phòng trên tầng cũng dần tối lại. Cuối cùng, cất di động rời đi.

Cuối cùng, cô đánh giá quá cao sức hấp dẫn của bản thân, cảm thấy có chút buồn cười.

Cửa phòng VIP trên lầu bị kéo ra. Người đàn ông bước ra ngoài, trong tay anh vẫn cầm điếu thuốc cũng không bỏ. Ánh mắt anh trầm mặc nhìn vào bóng dáng đã đi khuất xa kia. Mùi thuốc lá lượn lờ, xung quanh anh vẫn là mùi hương trên người cô.

——

Bên kia, Cảnh Phạm và Hoắc Cảnh Thành cùng một nhóm người đang ăn mì gói lót dạ.

Xung quanh cực kỳ náo nhiệt, mọi người cũng đang nói chuyện riêng, có đau buồn, có vui vẻ.

Hoắc Cảnh Thành vẫn luôn không quá vui vẻ, bắt chuyện với người xa lạ. Cho nên, suốt cả quá trình, anh chỉ ngồi bên cạnh, nghe bọn họ nó, không trả lời.

Có người hỏi: “Đôi bạn trẻ đến nơi này du lịch sao?”

Cảnh Phạm túng quẫn, chỉ lắc đầu: “Chúng tôi không phải là một đôi!”

Hoắc Cảnh Thành nhìn cô một chút, không lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận