Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lần này trở về, hóa ra là anh còn mang theo bệnh tật, kiên cường chịu đựng để quay về.

Nhưng, cô lại không hề biết bất cứ chuyện gì cả.

Không biết anh phải chịu sự hành hạ như thế, không hề biết lần trở về này anh đã phải chịu bao nhiêu vất vả.

Cô lại còn nổi giận, phát cáu. Oán trách anh đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột ngột mất tích.

Lục Kiến Minh thấy bộ dạng đầy nước mắt của cô, không kiềm chế được nữa lại tiếp tục nói: “Nếu tổng giám đốc Hoắc biết cô vẫn quan tâm đến cậu ấy như thế, chắc chắn sẽ rất vui!”

“Năm nay, thực sự tổng giám đốc Hoắc rất thường xuyên trở về thăm cô và đứa bé. Nhưng, cậu ấy vẫn cảm thấy xấu hổ, hơn nữa, cậu ấy cũng không cho phép bản thân mình xuất hiện với bộ dạng tệ hại như thế trước mặt hai người. Cho nên, năm nay cậu ấy cũng chưa từng xuất hiện trước mặt hai người, nếu cô có chú ý một chút, cô sẽ phát hiên ngay, khu vực dưới lầu nhà cô có một quán trà, xe của cậu ấy rất thường xuyên đậu ở bên ấy. Chỉ cần cậu ấy về nước, cậu ấy sẽ ở bên đó chờ cô và đứa bé xuát hiện. Nhưng, lúc bình thường, thật sự là không chờ được. Cô quay phim ở đoàn phim, đứa bé thì ở một nơi khác, mười lần thì hết tám lần là chờ vô ích rồi!”


Quán trà dưới lầu.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều bỏ lỡ.

Mỗi lần cô đi ăn bữa sáng, cô đều đi qua lối đó, mà sau đó sẽ đi qua một cửa hàng khác để mua bánh bao, uống một ly sữa đậu nành.

Cô che miệng, không muốn để bật ra tiếng khóc nức nở, cố gắng kiềm chế, kiềm chế đến mức cả người cũng run lên.

Một hồi rất lâu, giọng nói đau thương của cô, cuối cùng lại bật lên: “Nếu nói như vậy, tại sao bây giờ anh ấy lại xuất hiện nữa?”

Vẻ mặt của Lục Kiến Minh lại càng trở nên u ám.


“Có lẽ tổng giám đốc Hoắc sợ mình sẽ mang theo sự tiếc nuối mà chết đi.”

Cảnh Phạm chỉ cảm thấy trước mặt một mảng tối đen.

Hai chân mềm nhũn, chân cũng không đứng vững nữa, Lục Kiến Minh vội vàng bước lên phía trước đỡ cô. Tay của cô lạnh cóng, gần như đã bấu vào tận xương thịt của anh.

Nhưng cô lại kiên cường đứng thẳng sống lưng, để cho bản thân đứng vững.

“Khoảng thời gian này, thực ra mỗi ngày của tổng giám đốc Hoắc đều trôi qua không hề tốt. Cô, đứa bé, cậu ấy đều muốn đến gần, nhưng lại không dám đến gần. Chuyện của anh trai cậu ấy, cậu ấy vẫn còn rất hổ thẹn.”

Giọng của Lục Kiến Minh càng ngày càng ảm đạm, hành lang dài vang vọng, làm cho cả bầu không khí lộ ra vẻ bị kiềm nén cùng cực.

“Mỗi lần tổng giám đốc Hoắc về nước, ngoài việc ở dưới lầu đợi cô ra, thì chỉ đến mộ phần của anh trai. Cậu ấy cảm thấy chính mình đã hại chết anh trai của mình, cho nên thường xuyên ở đó sám hối, ngồi ở đó cả ngày. Cảnh Phạm, không phải tôi nói thay cho tổng giám đốc Hoắc, nhưng tôi vẫn muốn nói, thực ra tổng giám đốc Hoắc cũng không phải tệ hại đến vậy. Cậu ấy vẫn luôn cố gắng bù đắp lại cho cô và đứa bé. Từ việc cậu ấy phải trả một cái giá rất đắt để mua lại căn nhà cho hai người, muốn tặng quà sinh nhật cho đúa bé; việc làm ăn buôn bán của Cảnh gia vào gần đây, rất nhiều việc đều là nhờ vào sự âm thầm giúp đỡ của tổng giám đốc Hoắc.”

Cảnh Phạm nhớ tới lúc trước Cảnh Uyên cũng đã từng nói với cô.

Trở lại ngày xưa, không có gì là khó khăn nhất là khi tình cảm còn ấm nồng, khi Cảnh Uyên vừa mới bắt đầu, khi đó nhóm làm ăn hợp tác với bọn họ, đều đóng cửa không gặp. Nhưng không biết thế nào, đột nhiên chỉ có một ngày, bọn họ đều nghĩ thông suốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận