Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Cảnh Thành nhìn màn hình đang dần đen lại, anh nhíu mày.

Cho nên, chữ Honey trong điện thoại di động của cô, thì ra không phải là người đàn ông nào, mà là đứa bé này?

Hoắc Cảnh Thành để điện thoại di động xuống, liếc nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy ánh mặt trời sáng nay đặc biệt đẹp.

………………………..

Lúc Cảnh Phạm tỉnh lại, đã là nửa giờ sau.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy trên trần nhà, cảm thấy mơ mơ màng màng trong chốc lát, không rõ mình đang ở chỗ nào.

Đợi đến lúc phản ứng lại, cô không khỏi vùng dậy.

Đây là nhà của Hoắc Cảnh Thành.

Bây giờ chắc cô đang ngủ ở phòng khách của anh.


Là anh ôm mình lên trên giường.

Cảnh Phạm hơi quyến luyến lăn một vòng ở trên giường, rồi cuối cùng mới bò dậy. Cô nhìn quanh một vòng ở trong phòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia.

Xem ra anh đã đi rồi.

Cô đi xuống tầng, thu dọn sơ qua trong phòng. Đặt văn kiện lên trên bàn uống trà, khép lại từng quyền rồi chồng lên nhau, rồi lại cẩn thận thu dọn xắp xếp đồ trên ghế sa lon.

Nhớ tới hình ảnh tối hôm qua hai người bọn họ ôm nhau ở trên ghế sa lon. Trong lòng Cảnh Phạm lại cảm thấy ngọt ngào.

Nếu cứ mãi như vậy thì thật là tốt biết bao.

Cảnh Phạm đang muốn suy nghĩ miên man, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên ở trong phòng.

Bị dọa cho giật mình, cô mới nhận ra là điện thoại trong nhà anh.

Cô không dám nhận.

Không biết người ở đầu điện thoại kia sẽ là ai.

Lỡ như là Mộ Vãn…

Nhớ tới cô ta, vẻ mặt của Cảnh Phạm lập tức trở nên mờ mịt. Trái tim vừa cảm thấy ngọt ngào, trong nháy mắt đã chợt tan biến.

Cô ở chỗ này, giống như một kẻ ăn trộm, nhưng lại không phải là ăn trộm.

Nhưng tiếng chuông trong nhà vẫn đang không ngừng vang lên. Ngắt lần một, chuông vang lên lần thứ hai, lần thứ ba…

Cân nhắc, do dự. Cảnh Phạm vẫn cẩn thận cầm điện thoại lên, kề sát ở bên tai.

Cô không lập tức mở miệng ngay, giọng nói ở đầu bên kia đã truyền tới trước: “Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”

Ặc?


“Là anh?” Nghe thấy giọng nói của Hoắc Cảnh Thành, trái tim đang nhảy nhót của Cảnh Phạm lập tức bình tĩnh lại, cô ngồi xuống ở trên ghế sa lon.

“Cô cho là ai?”

“Tôi cho là Mộ Vãn.”giọng nói của Cảnh Phạm dần trở nên tối tăm.

Hoắc Cảnh Thành không đáp lại lời cô, mà chỉ nói: “Cô ra bàn uống trà nhìn xem.”

“Vâng?”

“Trong cái đống văn kiện mà cô vừa mới thu dọn giúp tôi ấy, cầm lấy phần thứ tư, rồi mang đến phòng làm việc giúp tôi.”

“À.” Cảnh Phạm rút phần văn kiện thứ tư ra. Khoảng khắc tiếp theo, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh dị ngẩng đầu lên: “Sao anh lại biết tôi vừa mới thu dọn văn kiện cho anh?”

Cô cầm lấy điện thoại để bàn, xoay một vòng ở trong phòng, chính xác tìm được camera giám sát. Cô ôm gối, trừng mắt nhìn về phía máy quay: “Bây giờ anh còn đang nhìn tôi?”

Bên kia.

Hoắc Cảnh Thành nhìn hình ảnh trong máy vi tính, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cúc áo của cô còn bốn chiếc chưa cài. Cô chắc chắn muốn nói rõ điều này mà không cài nó lại?”

Cảnh Phạm hơi sửng sốt.

Cúi đầu nhìn, khuôn mặt của cô nhất thời bạo đỏ.


“Hoắc Cảnh Thành, anh là tên sắc lang! Cuồng rình trộm!” cô ném cái gối trong tay về phía máy quay, xoay người, nhanh chóng cài từng cái cúc áo sơ mi lại.

Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân cuả cô, tâm tình của Hoắc Cảnh Thành dần thoải mái hơn: “Mau tới đây.”

“Biết rồi.” Cô lầm bầm.

“Tôi cúp máy đây.”

“Chờ đã.” Cảnh Phạm nhớ tới cái gì, chợt gọi anh lại.

“Sao?”

“Anh đã ăn sáng chưa?” khi cô đang nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn về phía máy quay. Nhưng mà, còn không chờ đối phương nói gì, cô lại lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ của minh: “Vẫn thôi đi, không làm cho anh nữa, đỡ để anh lại đổ sạch sẽ giống như lần trước vậy, lãng phí tâm ý của tôi.”

Cái người phụ nữ giỏi thay đổi này!

“Tôi muốn ăn cháo hạt kê và há cảo.”

“Anh coi như mình đang gọi thức ăn thức ăn ở nhà hàng đấy hả!” tuy than phiền như vậy, nhưng trong đầu Cảnh Phạm đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Cũng may, trong tủ lạnh còn há cả, có thể làm nhanh được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận