Choàng tỉnh lại vội vã nhìn đồng hồ trên tay Bảo Trâm thở hắt khi bản thân mới ngủ có 20 ' may mắn a, bên ngoài đã đến gần ngoại ô khu rừng với những tán lá dày che hết ánh mặt trời khiến nơi đây âm u và lạnh một cách mát lành, ít nhất đó là đối với cô ,
- a.. - Bảo Trâm kêu lên khi cô nhìn thấy ngoài cửa xe ,nổi bật trong cảnh vật âm u của rừng cây là một cô gái với bộ váy đỏ tươi chiếc ô cùng màu nổi bật như ngọn lửa hết sức sặc sỡ cô gái có vẻ đợi người chứ không đón xe, mặc dù chiếc xe đi rất chậm nhưng để thỏa mãn tính tò mò cô vẫn xoay đầu cố nhìn tiếp theo bóng cô gái , bên cạnh cô bỗng nhiên có một giọng nói như tự thuyết phục bản thân cất lên :
- là Linh Nhi con bé đáng thương vẫn cứ đứng đó đợi mặc dù đã khuyên bảo rằng tên Jack vô tình đó xẽ không chở về.... ôi ôi..
Người nói là một phụ nữ trung niên làn da tái nhợt ngoài ra bộ quần áo của bà cũng thuộc nội trợ của những năm 90 hơi kì quái nhưng những người phụ nữ nền nếp ở ngoài ngoại ô thường thế mà phải không ? gạt suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu cô thắc mắc hỏi :
-cô ấy vẫn đứng như thế ạ!
Người phụ nữ trợn mắt một cách khoa trương sau đó run run bằng một giọng sợ hãi nói :
-cô nhìn thấy chúng tôi
Bảo Trâm giật môi có cái quái gì lại không nhìn thấy họ to thế này cơ mà lại còn dùng từ chúng tôi nữa , cô thở dài
- vâng có sao ạ!
đổi lại là gương mặt trắng bệch của bà ấy , cô lo lắng tìm chiếc khăn tay định đưa cho bà khi ngẩng đầu lên đã không thấy ai cả hành lang nhỏ , cũng không thấy cô quay hỏi một người đàn ông phía sau :
- bác ơi bác có thâý người nào đi qua không ạ ?
Người đàn ông nhướn mày hỏi lại :
- ai cơ ?
-một người phụ nữ ạ
ông ta khó chịu khi bị làm phiền nói;
- chẳng có ai đi qua mà cũng không có người phụ nữ nào cả ? cháu chắc ngủ mơ rồi
Bảo Trâm giật thót ,vội vã xin lỗi sau đó ngồi xuống ghế lắc đầu để đảm bảo mình tỉnh táo.
--------- --- -------
Đúng 3:00', Bảo Trâm có mặt trước cổng trường trung học nổi tiếng - NHẬT MINH
Cho dù bây giờ là giữa buổi chiều gắt nắng nhưng vẫn không đủ xua đi không khí âm u, lạnh lẽo bao phủ xung quanh nơi này ,. Cô chỉ cảm thấy cái tên "NHẬT MINH"( mặt trời ) này một chút ý nghĩa biểu thị cũng không có.....
Bảo Trâm lên phòng hiệu trưởng báo danh, khi lên đến giữa cầu thang cách phòng hiệu trưởng một dãy cô gặp 1 người đi ngược lại, đó là một người phụ nữ trung niên koảng 40 tuổi ,gương mặt tuy có nhiều vết tích của thời gian nhưng vẫn tỏa ra một nét cương nghị quyến rũ của sự trưởng thành! chỉ có một điều đặc biệt duy nhất, gương mặt của bà ấy trắng bệch, một cách không bình thường , khi đi ngang qua một cảm giác lạnh lẽo tới xương làm bản thân cô nổi da gà..... nhíu mày cô xoay người lại nhìn bà ấy nhưng có vẻ người kia nhìn rất vội, chắc gấp lắm nên cô cũng quay người đi tiếp .
Vào phòng của hiệu trưởng, Điều đầu tiên cô ấn tượng là một người đàn ông đứng tuổi thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền , nghiêm túc khiến học sinh cảm thấy chán , ông ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc như chờ đợi cô.
- Em chính là Ngọc Bảo Trâm?_ người đàn ông đó cất giọng
-Vâng thưa thầy!_ Bảo Trâm đáp lại, có lẽ đây chính là thầy hiệu trưởng của trường Nhật Minh?.... Trong lúc thầy hiệu trưởng xem xét hồ sơ của cô Bảo Trâm vô tình liếc mắt đến một khung ảnh ở trên tường, ảnh chụp một đôi nam nữ đang khoác tay cười đến vui vẻ ,mà Nếu cô không nhầm thì khung cảnh ở trong ảnh chính là ở trước cổng trường, còn người nam trong ảnh Tuy có hơi trẻ một chút nhưng cô vẫn nhận ra đó chính là thầy hiệu trưởng đang ngồi ở kia, con người phụ nữ.........
- Thưa thầy đây là ai vậy ạ?
- Đó là bạn của thầy !_ giọng nói của thầy hiệu trưởng có chút đượm buồn nhưng Bảo Trâm vô tình không nhận ra vẫn hồn nhiên tươi cười
- Hóa ra người phụ nữ Em Vừa đụng phải trên cầu thang là thấy là bạn của thầy?
- Em nói cái gì??_ thầy hiệu trưởng Mở to mắt biểu tình kinh ngạc đến khoa chương nhìn Bảo Trâm;- Sao...sao lại..... không thể... Không thể có chuyện như vậy được!
Bảo Trâm ngạc nhiên khi thầy hiệu trưởng phản ứng mãnh liệt và nghiêm khắc như vậy
-tại sao lại không thể ạ!
thầy hiệu trưởng dùng đôi mắt đánh giá cô, nói
-vì ...cô ấy đã chết 10 năm trước!