Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Từ Đại Chí?

Trang Nại Nại lập tức ngồi phắt dậy. Cô đã nói rồi mà, sao anh lại yên tâm để cô theo Tiêu Thái Bạch đến đây chứ, thì ra là anh đã dự định đi theo cô.

“Em xuống tìm anh!”

***

Trang viên này vô cùng lớn, lớn đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối. Trang Nại Nại chờ khoảng năm phút mới thấy một chiếc xe từ từ chạy tới, Tư Chính Đình từ trên xe nhảy xuống.

Khi thấy Trang Nại Nại, trong mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng không biết nghĩ đến gì đó, lòng anh lại thấy nặng nề. Quay lại khách sạn, anh liền đi tìm Tiểu Kiều lấy hành lý của cô rồi chạy ngay tới đây. Tuy biết cô sẽ không gặp nguy hiểm gì nhưng nơi này không nằm trong phạm vi kiểm soát của anh, anh rất lo lắng cho an toàn của cô.

Không ngờ cô lại kích động chạy ra đón anh như thế.

Trước khi đến Mỹ, cô đã gửi tin nhắn cho Từ Đại Chí.


Chẳng lẽ... vì cô yêu Từ Đại Chí, nên mới kích động như vậy?

Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy buồn bực, nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài được. Vì vậy anh cứ đứng xoắn xuýt nhìn Trang Nại Nại đến gần mình.

Trang Nại Nại bước tới khoác cánh tay của anh.

Trước mặt người khác, cô không thể lộ ra sơ hở gì. Vì vậy, cô nhìn anh với ánh mắt tỏa sáng, thậm chí còn nở nụ cười, “Cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Rốt cuộc là cô mong Từ Đại Chí đến mức nào?

Tư Chính Đình muốn đẩy Trang Nại Nại ra nhưng lại không nỡ. Anh có cảm giác tinh thần mình sắp bị phân liệt rồi. Khi nào thì loại cuộc sống này mới kết thúc đây?

Cũng may, anh vẫn còn một chút lý trí.

Anh nhìn cô nói: “Trang tổng, đây là hành lý của cô. Cô phải ở đây sao?”


Trang Nại Nại gật đầu.

“Vậy tôi thì sao?”

Trang Nại Nại nhíu mày một lúc, sau đó hỏi quản gia: “Có thể giúp tôi chuyển lời tới Tiêu phu nhân. Tôi có cấp dưới, không tiện ở lại đây nên dọn ra khách sạn ở cùng anh ấy. Có được không?”

Quản gia cầm bộ đàm xin ý kiến của Tiêu Cốc Vân. Một lúc sau, ông cười nói: “Phu nhân nói để cấp dưới của cô ở đây cùng cô cũng được. Trang viên của chúng tôi cách khu vực thành thị khá xa, không tiện chạy tới chạy lui, cô vẫn nên ở đây thì tiện hơn.”

Tiện cái đầu nhà ông ấy!

Chẳng lẽ cứ phải ở nhà người ta mới thiết kế trang phục được sao?

Rõ ràng là Tiêu Cốc Vân muốn lấy cớ giữ cô lại.

Trong lòng Trang Nại Nại nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt lại thể hiện vẻ hưng phấn gật đầu, “Vậy thì cám ơn mọi người quá!”

Sau đó, cô kéo cánh tay Tư Chính Đình đi vào bên trong.

Đi tới cầu thang, cô thấy Mino cúi đầu ủ rũ đi xuống. Hình như cô ta đang không vui. Lúc thấy hai người, sắc mặt cô ta đen lại, “Sao các người vào đây được? Mấy người tới đây làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận