Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Cách đó không xa, Tiêu Khải đang đứng chắp tay ra sau, nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Trang Nại Nại đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Trong mắt Tiêu Khải tràn ngập chán ghét, “Tuổi còn nhỏ mà không biết xấu hổ!”

Dứt lời, ông xoay người đi về phòng của mình.

Trang Nại Nại: “!!!”

Nhớ lại tình huống vừa rồi, nhìn thế nào cũng thấy cô đang... gạ chịch Tư Chính Đình!

Ôi…

Cô chỉ muốn đùa Tư Chính Đình thôi mà! Ai tới nói cho cô biết đi, sao lại bị ông thấy rồi!


Còn chưa nhận thân mà đã để lại ấn tượng xấu trong mắt ông ngoại. Nhìn là biết ông cụ là một người cổ hủ, nhất định sẽ ghét loại chuyện này tới tận xương tủy.

Trang Nại Nại bóp trán, ai nói cho cô biết phải làm sao đi?

Cô mang khuôn mặt như đưa đám về tới phòng của mình. Một phần vì lạ chỗ, một phần nơi này luôn mang cho Trang Nại Nại cảm giác nguy hiểm nên cả đêm cô không ngủ được. Đến tờ mờ sáng, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhưng đột nhiên lại bị tiếng ồn đánh thức.

Trang viên của nhà họ Tiêu có hiệu quả cách âm rất tốt, dù có tiếng ồn thì cũng không tới mức thế này. Trang Nại Nại mắt mũi lèm nhèm mở cửa đi ra ngoài, tiếng tranh chấp từ dưới lầu truyền lên.

“Vị trí người thừa kế của nhà họ Tiêu quan trọng như thế mà đến tận bây giờ còn chưa quyết định! Con gái của Tiêu Mộ Thanh cũng đã quay về rồi. Tiêu lão còn muốn kéo dài đến khi nào nữa?”

“Có điều… biểu hiện mấy ngày nay của Tiêu tiểu thư thật sự khiến người ta cảm thấy đáng lo ngại. Cô ta dùng thân phận người thừa kế khoa tay múa chân chuyện của công ty. Đúng là thật là không biết nên nói gì!”


“Tiêu lão, bây giờ công ty rối loạn không yên, mọi người tự động chia làm hai phe phái. Trước đây, khi Tiêu tiểu thư chưa trở lại, cả công ty đoàn kết trên dưới một lòng. Bây giờ lại phân chia như thế, sớm muộn gì Hoàng Gia Thịnh Thế cũng sẽ phá hủy.”

“Tiêu lão, bây giờ nhân viên trong công ty đều cảm thấy bất an, không biết phải đứng về phía ai, nghe lệnh của ai. Ngày nào chưa định ra người thừa kế thì ngày đó bọn họ không yên tâm làm việc. Cuộc khủng hoảng kinh tế mấy năm trước đã làm mọi người sợ lắm rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa.”

“…”

Hình như trong phòng khách có rất nhiều người, anh một câu, tôi một câu, nói tới mức làm Trang Nại Nại cảm thấy nhức đầu. Cô lặng lẽ đi về phía trước, vòng qua một hành lang rồi đi tới vị trí phía trên phòng khách ở hành lang lầu ba. Cô từ từ nhích người ra nhìn xuống, phía dưới có mấy chục người chia ra ngồi hai bên.

Người ngồi ở vị trí đầu tiên là Tiêu Khải, sắc mặt ông rất nghiêm túc, ông im lặng nhìn đám người đang tranh cãi ầm ĩ. Rõ ràng ông là chủ của Hoàng Gia Thịnh Thế, nhưng lại bị đám người kia dùng hết lời này tới lời khác, từng bước buộc ông phải theo ý bọn họ.

Trang Nại Nại cảm thấy đám người giống như đang ép cung Tiêu Khải, mà ông thì lại... cực kì đáng thương.

Hừm… nhất định là cô xem phim cẩu huyết nhiều quá rồi.

Trang Nại Nại thầm cười nhạo mình một câu, vừa định thò đầu ra nhìn tiếp thì đột nhiên bị một người vỗ lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận