Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chân mày Tư Chính Đình bất giác giật một cái, khuôn mặt vốn không cảm xúc lộ ra chút bất đắc dĩ.

Anh bấm nghe rồi đưa điện thoại sát tai, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ vô cùng dịu dàng: “Ngài Tư à, ngày mai tôi làm bánh ngọt. Cho cái hẹn được không?”

Khóe môi Tư Chính Đình nhếch lên một độ cong khó nhận ra. Sau đó, anh bình thản “dạ” một tiếng.

Đầu bên kia tiếp tục nói: “Vậy thì 10 giờ sáng nhé! Không gặp không về nha!”

Tư Chính Đình “dạ” một tiếng lần nữa.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài: “Con trai à, con không thể nói nhiều hơn hai từ sao?”

Tư Chính Đình: “Con biết rồi!”

Đinh phu nhân: “...” Quả nhiên là nói nhiều hai từ!

Đinh phu nhân thở dài: “Ngày mai con dẫn người ta về nhà đi. Đã cưới rồi mà giấu hoài cũng không tốt. Cho dù là con dâu xấu thì sớm muộn gì cũng phải ra mắt mẹ chồng.”


Tư Chính Đình lại “dạ” một tiếng, sau đó bỗng nói: “Cô ấy không xấu.”

Đinh phu nhân: “...”

Đinh phu nhân thở dài: “Được rồi, thế con dâu thích ăn gì để mẹ chuẩn bị nào.”

Vốn chỉ là lời khách sáo, nhưng không ngờ Tư Chính Đình lại vô cùng nghiêm túc trả lời: “Cánh gà côca, sườn xào chua ngọt, thịt viên… ừm, chính là không thịt không vui.”

Đinh phu nhân: “!!!”

Giọng của Đinh phu nhân bắt đầu chua: “Đúng là có vợ thì quên mẹ. E rằng con còn không biết mẹ con thích ăn món gì nữa. Còn nữa, chắc chắn là con chưa ăn cơm chiều đúng không? Dạ dày con không tốt, phải ăn đúng giờ, biết chưa?”

“Con biết rồi.”

Tư Chính Đình trả lời cho có lệ, đầu bên kia nói thêm vài câu nữa anh mới cúp điện thoại. Sau đó, anh bỗng nhiên nghĩ tới, buổi trưa Trang Nại Nại ăn không nhiều, bây giờ đã bảy giờ rồi, với cái bản chất của cô nàng, chắc chắn đã đói đến mức ngực dán vào lưng.


Tư Chính Đình bỗng ngẩng đầu nhìn Quý Thần, mở miệng mấy lần cuối cùng mới nói: “Đặt cho tất cả nhân viên làm thêm giờ mỗi người một phần ăn.”

Quý Thần: “Vâng, thưa ông chủ.”

Lúc này, Trang Nại Nại thật sự đói đến mức ngực dán vào lưng. Cô có cảm giác mình đã sức cùng lực tận, động tác hiện tại đã hoàn toàn là máy móc, không hề có chút tinh thần nào.

Cô vừa bỏ tài liệu vào máy photo, bỗng nghe thấy tiếng hoan hô truyền đến từ bên ngoài, hình như là đang hô ông chủ thật hào phóng. Trong lúc phân tâm, cô đóng nắp lại mà quên rút tay mình ra.

“A!” Trang Nại Nại hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức đưa đầu ngón tay bỏ vào miệng. Một lát sau, lấy tay ra nhìn, chỗ ngón tay bị kẹp nổi lên một bọng máu to.

Nước mắt Trang Nại Nại đảo quanh hốc mắt. Cô siết chặt ngón tay, một lúc lâu mới hoàn hồn.

Tất cả các ngón tay cô đều tê cứng, nhưng vẫn phải photo hết tài liệu.

Cố chịu đau đớn tiếp tục công việc, cuối cùng cũng làm xong. Cô đi ra ngoài liền ngửi được mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.

Người của bộ phận thiết kế đều tăng ca ở đây, Trang Nại Nại đi ra ngoài liền thấy mọi người đang cùng nhau ăn gì đó.

Có người thấy cô, liền nói: “Trang Nại Nại, hôm nay ông chủ mời tất cả nhân viên tăng ca ăn đồ của Tụ Đức Lâu. Cô mới vào làm ngày đầu tiên mà đã có lộc ăn rồi, đúng là may mắn. Mau mở xem phần ăn của cô là món gì đi!” Nói xong liền đi thẳng tới bàn làm việc của Trang Nại Nại, mở hộp cơm trên bàn của cô ra.

Vừa mở ra, các món ăn đa dạng bên trong làm người đó ngạc nhiên đến ngẩn người. Lại cúi đầu nhìn hộp cơm bình thường của mình, người đó kinh ngạc hô lên: “Trang Nại Nại, sao khẩu phần của cô không giống bọn tôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận