Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Rốt cuộc cô là ai?

Trang Nại Nại nheo mắt lại.

Lúc này, xung quanh không có người, không gian rộng thoáng, không có chỗ để ẩn núp nghe lén bọn họ nói chuyện.

Đây là thời cơ tốt để nói ra thân phận mình?

Nhưng cô có thể nói không?

Nhớ lại trận ầm ĩ lúc sáng, Trang Nại Nại biết ông cụ trước mặt này đang nắm quyền thừa kế, nhưng ông lại không thể bảo đảm được mình sẽ giao quyền thừa kế cho ai. Đứng trước năng lực tuyệt đối, đứng trước tiền đồ của nhà họ Tiêu thì ông cũng phải đặt sở thích của mình sang một bên.

Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại đột nhiên nở nụ cười, “Cháu chỉ là một nhà thiết kế thôi.”

Tiêu Khải bình tĩnh nhìn cô.

Thấy ánh mắt sắc bén của đối phương, Trang Nại Nại bật cười, “Tiêu lão muốn mặc kiểu dáng như thế nào? Cháu nhất định sẽ thiết kế thật đẹp cho ngài.”

Trong mắt Tiêu Khải lộ ra sự quan sát và suy ngẫm. Ông nhìn Trang Nại Nại một lúc lâu, mới xua tay nói: “Mỗi bản thiết kế đều có linh hồn. Thiết kế của cô… mặc được sao?”

Ông có ý gì?


Ông đang khinh bỉ thiết kế của cô sao?

“Tiêu lão, ngài còn chưa xem thiết kế của cháu, sao ngài có thể nói như vậy?”

“Không cần xem thiết kế của cô thì tôi cũng biết, bởi vì cô là loại phụ nữ ôm ấp đàn ông con trai trước mặt người khác mà không biết thẹn. Chẳng trách Mino không thích cô, cô như thế thì có thể thiết kế ra được trang phục gì đẹp!”

Trang Nại Nại: “!!!”

Cô nhìn Tiêu Khải, nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được giải thích: “Đó là bạn trai của cháu.”

“Bạn trai? Tôi thấy không phải đâu. Rõ ràng là đối phương không hề tự nguyện, cô tưởng tôi bị mù à?”

Trang Nại Nại: “!!!”

Tiêu Khải hừ lạnh, rồi nhìn chằm chằm cần câu, không nói gì nữa.

Thấy ông như vậy, Trang Nại Nại bèn hỏi: “Ngài Tiêu, có phải ngài không thích cháu?”

Tiêu Khải quay đầu, “Đúng thế!”


Trang Nại Nại vô cùng ngạc nhiên, “Vì sao?”

Chẳng lẽ là vì cô âu yếm với Tư Chính Đình trước mặt ông sao?

Ông cụ này cũng quản quá rộng rồi!

Tiêu Khải hừ lạnh, “Cô nói thử xem? Nhìn cô cũng thông minh, sao lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy? Mino không đội trời chung với cô, cô thấy dựa vào cái gì tôi phải thích cô? Nhóc con, thấy cô còn nhỏ nên tôi không muốn so đo với cô. Tôi khuyên cô, mau rời khỏi nhà họ Tiêu đi, nếu không thì tôi sẽ để cô đi một cách rất khó coi.”

“Còn nữa, đừng có ôm ôm ấp ấp đàn ông trước mặt người khác nữa, đúng là làm đồi phong bại tục. Cũng đừng có ở đây làm bẩn không khí nhà tôi, rồi dạy hư Mino.”

Trang Nại Nại: “!!!”

Trang Nại Nại nhìn Tiêu Khải, thật sự là tức tới đau ruột đau gan mà.

Đây là ông ngoại của cô?

Vừa cố chấp, vừa bao che khuyết điểm, vừa khiến người ta chán ghét, lại còn vừa vô lý?

Cô nhìn ông một lúc lâu rồi bỏ đi.

Đi được một đoạn khá xa, cô quay đầu lại nhìn, Tiêu Khải vẫn một mình lẻ loi ngồi đó câu cá.

Trang Nại Nại thở dài đi tiếp, thì chợt thấy ở xa xa, một đôi mắt lạnh băng đang nhìn cô chằm chằm.

Đó là Tiêu Cốc Vân!

Đứng cạnh Tiêu Cốc Vân là Tiêu Thái Bạch, trong mắt cô ta tràn đầy cảnh giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận