Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại nhìn bà ta, “Bà đã nhúng tay vào chuyện của công ty, vậy thì bà cũng biết phòng tài vụ của công ty có bao nhiêu tiền.”

Lý Ngọc Phượng nhìn Trang Nại Nại như thể đương nhiên, “Cô có thể vay tiền ngân hàng!”

Trang Nại Nại: “!!!”

“Tôi tìm cô đòi tiền là vì Tinh San. Từ nhỏ đến lớn, Tinh San đều sống trong cảnh cơm ngon áo đẹp nên khó mà tìm được công việc thích hợp. Khó lắm Tinh San mới cảm thấy được con bé có chút kỹ năng diễn xuất, muốn gia nhập showbiz. Tôi mượn cô hai triệu, sau này Tinh San nổi tiếng rồi sẽ trả lại cho cô.”

Trang Nại Nại: “!!!”

“Sao bà cứ tìm tôi đòi tiền nhỉ? Tôi không có tiền, mà dù tôi có, tôi cũng sẽ không cho bà một đồng nào cả. Rõ ràng là có một đứa con gái có tiền, thế mà lại không…”

“Cô nói cái gì?”

“Nhìn bà thế này, xem ra là không biết rồi. Bây giờ Mino đã là tiểu thư là ngọc cành vàng nhà họ Tiêu. Có lẽ bà không biết nhà họ Tiêu, bà biết Hoàng Gia Thịnh Thế không?”


Đương nhiên là bà ta biết Hoàng Gia Thịnh Thế rồi!

Lý Ngọc Phượng mở to hai mắt, “Cái gì mà tiểu thư là ngọc cành vàng nhà họ Tiêu?”

“Tiêu Mộ Thanh chính là tiểu thư duy nhất của Hoàng Gia Thịnh Thế, cả đời Tiêu lão chỉ có một đứa con gái ruột là Tiêu Mộ Thanh. Bà nói xem, bây giờ Mino là gì? Cô ta đã nhận tổ quy tông rồi!”

Lý Ngọc Phượng đứng phắt dậy, “Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa cho tôi! Bây giờ... Mino là người thừa kế của Hoàng Gia Thịnh Thế?”

“Tôi lừa bà làm gì?”

Lý Ngọc Phượng lập tức đi thẳng ra cửa, “Tôi muốn đến Mỹ.”

“Không cần.” Trang Nại Nại nhìn đồng hồ, “Lúc này, cô ta đang ở trên máy bay tới Bắc Kinh.”

Lý Ngọc Phượng khiếp sợ nhìn cô, “Cái gì? Khi nào con bé đến?”


“Hai tiếng nữa.”

Lý Ngọc Phượng liền chạy vọt ra ngoài.

Tiểu Tô đứng ngoài cửa giơ ngón tay cái lên với Trang Nại Nại “Trang tổng, cũng chỉ có cô có cách!”

Trang Nại Nại đứng lên, “Tôi tan làm trước.”

Cô đón xe đến biệt thự của hai con trai.

Ra nước ngoài mấy ngày, người cô nhớ nhất là hai đứa con trai của cô. Nếu không phải đến công ty đuổi Lý Ngọc Phượng đi thì chắc chắn cô sẽ đến thăm hai đứa con trai trước.

Sau khi đến biệt thự, cô lập tức phát hiện bầu không khí bên trong có chút nặng nề. Tất cả điều dưỡng đều đứng dưới lầu, sắc mặt ai nấy đều trầm trọng. Trang Nại Nại bỗng có dự cảm xấu, cô kéo một điều dưỡng lại hỏi: “Con tôi bị sao vậy?”

“Cô lên lầu xem đi. Tình huống của hai bé… không tốt lắm.”

Không tốt lắm?

Hai chân Trang Nại Nại mềm nhũn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận