Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại lập tức vỗ tay cười nói: “Cậu xem, cậu xem, đúng là ăn gừng có hiệu quả thật mà, ít nhất bây giờ mặt cậu có biểu cảm rồi!”

Tư Chính Đình: “...”

Nhớ tới đó, Trang Nại Nại bất giác cong môi.

Sau này, mỗi lần hai người đi ăn, cô luôn lựa gừng ra cho Tư Chính Đình. Nhưng mấy năm sau đó, cơ thể cô rất dễ bị cảm lạnh, vì không để mình bị bệnh không thể chăm sóc mẹ, mà gừng lại có thể chống lạnh nên cô đành nhắm mắt nuốt.

Cho tới bây giờ, cô đã quen với vị gừng, thích hay không, không quan trọng nữa rồi.

Nhưng mà cái thói quen nhỏ không ăn gừng này của cô, chỉ có một mình Tư Chính Đình biết.

Trong hộp cơm đều là món cô thích, nhưng không có gừng.

Cô có cảm giác vành mắt mình nóng lên.

Trái tim, cũng được bao bọc bởi sự ấm áp.

Những chuyện vặt vãnh của cô thời trung học, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ, vì sao anh lại nhớ rõ từng chút một chuyện giữa bọn họ?


Đang suy nghĩ, giọng nói Trương Siêu Văn truyền đến: “Chuyện gì thế? Không lo làm việc mà tập trung lại đây làm gì? Trang Nại Nại, mặc dù là tăng ca nhưng…”

Lúc nhìn đến hộp cơm của Trang Nại Nại ông ta bỗng ngừng nói, rồi nhìn về phía Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại hoàn hồn liền thấy ánh mắt sắc lẻm của Trương Siêu Văn liếc hộp cơm.

Bên cạnh còn có người đẩy cô: “Trang Nại Nại, chuyện này là sao?”

Chuyện này là sao?

Cô cũng muốn biết chuyện này là sao.

Có điều lúc này, Trang Nại Nại chỉ có thể giả ngu: “Tôi cũng không biết, có lẽ là... đưa nhầm chăng.”

Chuyện này chỉ có thể giải thích như vậy.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng có người cảm thán nói: “Trang Nại Nại, số cô đỏ thật đấy!”


Trang Nại Nại cười lành với mọi người, sau đó lại nghe Trương Siêu Văn nói: “Cơm của trưởng phòng đặc biệt hơn, nên hộp cơm này là của tôi, chắc là có người đưa nhầm.”

Trang Nại Nại: “!!!”

Trang Nại Nại quay lại nhìn Trương Siêu Văn - người đàn ông bốn mươi tuổi, vóc người hơi mập, trong mắt lóe lên sự tính toán. Là trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Đế Hào, chắc chắn ông ta không thiếu tiền mua hộp cơm này, cho nên bây giờ làm như vậy... đơn giản là muốn chèn ép cô…

Trang Nại Nại hít sâu một hơi, nếu đây là hộp cơm bình thường thì cô đã đưa cho ông ta rồi. Dù sao cô cũng là người mới, vẫn nên khiêm tốn làm người thì tốt hơn. Nhưng hộp cơm này… có thể là do anh tự mình đặt riêng cho cô. Nó không chỉ là một hộp cơm, mà còn là…

Nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo của người đàn ông kia, Trang Nại Nại siết chặt tay, sau đó mới ngẩng đầu cười nói: “Đúng vậy, trưởng phòng Trương, có lẽ hộp cơm này là của ông.”

Cô nói xong thì cầm hộp cơm đi tới chỗ Trương Siêu Văn đứng. Trên đường đi, cô hít hít mũi sau đó nhìn hộp cơm: “Hắt xì! Hắt xì!”

Hắt xì xong, cô còn cố ý bày ra vẻ mặt vô tội đưa hộp cơm đến trước mặt Trương Siêu Văn, cười ngọt nói: “Trưởng phòng Trương, cho ngài.”

Trương Siêu Văn: “...”

Nhớ đến hành động vừa rồi của cô, sắc mặt Trương Siêu Văn tối sầm lại.

Còn đám người đang xem náo nhiệt xung quanh, từng người quay đầu đi, vẻ mặt như đang nín cười.

Trương Siêu Văn cúi đầu nhìn hộp cơm, không biết trong hộp đã có bao nhiêu nước bọt của Trang Nại Nại nữa!

Ông ta hừ một tiếng rồi xoay người đi.

Trang Nại Nại làm bộ gọi sau lưng ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận