Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Mẹ của con anh ấy!

Mọi người ngây ra một lúc mới hiểu được mối quan hệ này.

Khóe môi vợ Tư Quang Tùng giật một cái, “Thì ra là cô!”

Trang Nại Nại rất nghiêm túc gật đầu, “Nghe nói hôm nay mọi người chọn mẹ tương lai cho hai đứa con trai của tôi, nên tôi tới xem giúp hai con. Con trai của tôi chắc chắn là có mắt nhìn giống tôi. Vì vậy tôi cảm thấy được, con tôi mới cảm thấy được. Cô gái này có điều kiện tốt, nhưng tôi không thích cô ta, chắc chắn là con tôi cũng sẽ không thích cô ta. Đã như vậy thì đương nhiên cô ta và Tư Chính Đình không hợp rồi!”

Trang Nại Nại đi tới cạnh vợ Tư Quang Tùng, “Thím, để tôi và thím cùng nhau chọn, nhất định phải chọn một người phụ nữ tốt cho con trai tôi!”

Mọi người: “!!!”

Mọi người muốn nịnh bợ Tư Chính Đình, nhưng thấy Trang Nại Nại nói chuyện như vậy, mà Tư Chính Đình vẫn không có chút phản ứng nào, còn bày ra dáng vẻ mặc kệ. Ai cũng không phải người ngu, liền nhanh chóng hiểu là có chuyện gì.

Vì vậy, từng người nhìn vợ Tư Quang Tùng với ánh mắt oán giận, rồi xoay người đi.

Vợ Tư Quang Tùng: “!!!”


“Ối, sao mọi người đi hết rồi? Thím, nếu còn cô gái nào tốt thì thím nhớ nói cho tôi biết nhé!”

Trang Nại Nại vẫy tay với mấy cô gái, còn vợ Tư Quang Tùng thì tức giận bỏ đi.

Thấy đám oanh oanh yến yến bên cạnh Tư Chính Đình bị mình đuổi đi hết, Trang Nại Nại mới cảm thấy dễ chịu. Cô quay đầu trừng Tư Chính Đình, rồi cầm ly nước nước chanh đi ra chỗ khác.

Tư Chính Đình buồn cười, anh đi theo cô nói: “Cám ơn em!”

Trang Nại Nại hừ lạnh, “Không cần cám ơn, em cũng không phải vì anh, em sợ Bé Lười sẽ không vui khi có mẹ kế. Bé Lười còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt.”

Tư Chính Đình thấy cô nói một đằng làm một nẻo thì thở dài.

Bây giờ cô thích Từ Đại Chí rồi. Cô… không còn yêu anh nữa sao?

Bỗng có người đuổi tới bên cạnh hai người.

“Ngài Tư, ngài xem ai tới kìa!”


Ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào.

Trang Nại Nại thuận thế quay đầu lại nhìn, một ông cụ đi đến trong sự vây quanh của mọi người.

Trang Nại Nại dừng bước, đó là Tiêu Khải!

Ông trở về nước?

Khi nào vậy?

Chẳng lẽ trận thi đấu một tháng sau sẽ diễn ra trong nước chứ không phải ở nước ngoài?

Tư Chính Đình nhìn cô một cái rồi ra cửa đón Tiêu Khải. Tiêu Khải không chỉ có địa vị cao trong giới kinh doanh mà còn là ông ngoại của Trang Nại Nại, anh không thể tiếp đón chậm trễ được.

Mọi người trong hội trường đều trò chuyện vui vẻ với nhau, Trang Nại Nại ngây người một mình nên có chút nhàm chán. Cô quyết định ra ban công cho thoáng, nhưng vừa bước ra ban công, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Mino!”

Lý Ngọc Phượng?

Trang Nại Nại muốn rút chân trở về, nhưng không kịp nữa rồi, hai người đã xuất hiện ở trước mặt cô.

Mino nhìn Lý Ngọc Phượng, “Sao bà bám tôi dai như đỉa thế? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho! Tôi không biết bà! Cuộc sống của tôi đều đã bị bà phá hỏng hết rồi! Bây giờ, nguyện vọng duy nhất của tôi là bà vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận