Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Xem đến đây, Tiêu lão nhắm mắt lại.

Không ai biết khách sạn tổ chức bữa tiệc hôm nay thật ra là một sản nghiệp do ông đầu tư từ mấy năm trước. Nếu không thì với thế lực trong nước của Tư Chính Đình, ông đã không thể giữ được đoạn video này lại.

Nhưng bây giờ...

Thế lực của Tư Chính Đình thật sự quá mạnh, cậu ta lại bảo vệ con bé kia một cách rõ ràng như vậy, nếu ông muốn bảo vệ Mino thì chỉ còn một cách.

Nghĩ đến đây, Tiêu lão ngả lưng ra sau ghế.

***

Lúc Trang Nại Nại tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường. Vừa mở mắt ra, cô đã nhận thấy bên cạnh có người, quay sang thấy là Tư Chính Đình mới an tâm trở lại. Lúc vừa sinh con xong đã phải xa anh một cách đột ngột như thế, cô cảm thấy vô cùng trống trải và cô đơn. Không ngờ chỉ mới rời xa nhau một thời gian ngắn như vậy mà cô đã thấy quen rồi. Bây giờ có thêm một người nằm bên cạnh, cô lại cảm thấy không quen.


Trang Nại Nại ngồi dậy, đang định rời giường thì thấy tay Tư Chính Đình đang đặt trên eo mình. Tay hai người nắm chặt nhau, cứ như đang thề nguyền vĩnh viễn không rời xa nhau. Trang Nại Nại ngây ra nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau.

Rốt cuộc đến bao giờ... bọn họ mới lại được quang minh chính đại ở bên nhau?

Có nhất định phải đối phó với Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch xong thì con cô mới không còn nguy hiểm nữa?

Cô nhẹ nhàng nhấc tay Tư Chính Đình ra, rồi nằm ngắm nghía khuôn mặt điển trai của anh.

Đã bao lâu rồi cô chưa hôn lên khuôn mặt này?

Trang Nại Nại bấm đốt ngón tay tính thử, vậy mà đã hơn tám tháng rồi!

Nghĩ vậy, cô bỗng thấy nôn nao trong lòng, bèn từ từ cúi xuống.


Lúc cô chỉ còn cách mặt anh 1mm thì đôi mắt đang nhắm của anh đột nhiên từ từ mở ra.

Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt chình ình của Trang Nại Nại, Tư Chính Đình hơi ngẩn người, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trang Nại Nại: “!!!”

Trang Nại Nại bật dậy ngồi ngay ngắn lại, hai gò má đỏ ửng, ho khan một tiếng rồi quyết định hỏi tội trước.

“Tư Chính Đình, sao anh lại ở trên giường của em? Chúng ta đã ly hôn rồi đấy, có nhớ không? Anh làm thế này là phạm pháp!”

Tư Chính Đình vừa mở mắt ra thì liền hối hận không thôi. Sao anh lại cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên mặt rồi tỉnh lại chứ? Nếu anh không tỉnh thì có phải cô sẽ hôn anh không?

Lúc anh đang tự trách thì lại nghe Trang Nại Nại bắn liên thanh một tràng, liền không nhịn được mà lắc đầu.

Đã bao nhiêu năm trôi qua mà cô vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Rõ ràng là cô định sàm sỡ anh, ấy thế mà cô vẫn có thể hùng hồn như thế, cứ như là cô đã phải chịu thiệt nhiều lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận