Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại nghe vậy thì hơi ngây ra.

Lúc còn ở Mỹ, ông cực kỳ ghét cô, nhưng sau khi về nước lại đến tìm cô?

Dù biết những lời nói tiếp theo có thể sẽ chẳng hay ho gì, nhưng nhìn gương mặt già nua của ông, nhớ lại hình ảnh ông đứng cạnh mẹ cô lúc bà con trẻ trong tấm ảnh đen trắng kia, Trang Nại Nại lại chẳng tài nào từ chối ông được.

“Ông có muốn vào nhà ngồi một chút không?”

Vào để xem nơi mẹ cô đã ở biết bao nhiêu năm.

Nhưng Tiêu lão lại tỏ ra mất kiên nhẫn, ông rũ mắt nhìn vào trong xe, “Không cần.”

Trang Nại Nại bình tĩnh nhìn ông, “Vậy ông tới đây làm gì?”

“Tôi tới tìm cô để nói chuyện vụ án giết người. Cô cần bao nhiêu tiền mới bằng lòng thừa nhận là cô đã giết Lý Ngọc Phượng?”


“Tiêu lão, ông có ý gì?”

Tiêu lão hờ hững nhìn thẳng, “Chắc cô không biết, khách sạn kia là của tôi. Nên có lẽ cô cũng hiểu... video sẽ không lấy được. Nếu tiếp tục điều tra, có khả năng cao là cô sẽ bị định tội. Nếu cô chịu thừa nhận, tôi sẽ mời luật sư để giảm mức án giúp cô, biến tội danh của cô thành vô ý giết người, cô chỉ cần ngồi tù vài năm là được.”

Khách sạn đó là của ông?

Không lấy được video? Vậy có nghĩa là có video?

Cái ông già này!

Ông ấy đã xem video, biết Mino giết người... nhưng vẫn bảo cô gánh tội thay Mino?

Thế giới này đúng là đen trắng lẫn lộn, không phân biệt được thị phi.


Cô nhìn Tiêu lão một lúc mới nói: “Ông dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ làm như vậy?”

“Tôi cho rằng cô Trang là người thông minh. Cô nghĩ một mình cô có thể chống lại Hoàng Gia Thịnh Thế sao?”

Trang Nại Nại tức muốn nổ phổi.

Vì cô không có tiền, không có địa vị, nên cô phải gánh tiếng xấu thay kẻ khác sao?

“Tiêu lão, tôi vốn tưởng người có thể lãnh đạo Hoàng Gia Thịnh Thế đến vị trí huy hoàng như bây giờ hẳn là người rất có năng lực. Lúc chưa gặp ông, tôi đã từng nghĩ ông là người đáng để người khác kính nể, thật không ngờ… Lúc này, tôi cực kỳ thất vọng về ông!”

Trang Nại Nại dứt khoát quay người đi.

Ông cụ này thật khốn kiếp!

Chẳng trách năm xưa mẹ lại bỏ trốn, ông ấy đúng là vừa bảo thủ vừa đáng ghét, chẳng khác gì hòn đá kê nhà xí, đã cứng, đã thối, lại còn không biết nói lý!

Tiêu lão cau mày nhìn theo bóng lưng của Trang Nại Nại. Không hiểu sao nghe thấy câu “tôi cực kỳ thất vọng về ông” của cô, ông lại cảm thấy rất khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận