Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Con bé còn nhỏ, sau này có thể học từ từ, có ai vừa sinh ra đã biết hết mọi thứ đâu?”

“Tuổi còn nhỏ? Tiểu thư Thái Bạch còn nhỏ hơn cô ta một tuổi đấy!”

“Nền giáo dục mà Tiêu Thái Bạch và Mino nhận được giống nhau sao? Tiêu Thái Bạch sống trong nền giáo dục cao từ bé, học quản lý trong trường đại học chuyên sâu, còn Mino thì phải chịu khổ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, ngay cả ba mẹ cũng không có!”

“Nền giáo dục khác nhau sẽ khiến địa vị của mỗi người khác nhau? Có trách thì Mino nên trách mẹ cô ta!”

Vừa nghe thấy vậy, Tiêu lão liền ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào người vừa nói câu đó. Người kia là phe cánh của Tiêu Cốc Vân, vừa gia nhập ban giám đốc công ty được vài năm. Trông thấy ánh mắt của Tiêu lão, dù sợ hãi nhưng hắn ta vẫn cố ngay thẳng nói.

“Sao nào? Tôi nói sai sao? Nền giáo dục của cô ta không tốt, không trách mẹ cô ta thì trách ai? Nếu năm đó tiểu thư Mộ Thanh không theo trai bỏ trốn mà vẫn ở lại nhà họ Tiêu thì sao Mino phải chịu khổ nhiều như vậy? Nền giáo dục và hoàn cảnh sống quyết định tố chất của một người. Loại người như cô ta có tư cách gì mà đòi quản lý Hoàng Gia Thịnh Thế?”

Lời nói của hắn ta tỏ rõ thái độ khinh bỉ với Tiêu Mộ Thanh, đồng thời cũng chọc giận Tiêu lão và Thôi Tinh Tước.


“Cậu nói gì? Có giỏi thì lặp lại lần nữa!” Thôi Tinh Tước nói.

“Sao nào? Tôi nói sai sao? Năm xưa, người ngoài đồn đại tiểu thư Mộ Thanh đã qua đời, nhưng chẳng phải sự thật là bà ta bỏ trốn theo trai sao? Ai cũng biết rõ chuyện này, chẳng qua là không nói ra thôi! Một cô chiêu nhà giàu mà lại theo trai bỏ trốn, chẳng khác gì một đứa nhà quê, thậm chí còn chưa kết hôn mà đã sinh con, đúng là mất hết mặt mũi! Đừng nói Mino, ngay cả Tiêu Mộ Thanh cũng không có tư cách gì để thừa kế Hoàng Gia Thịnh Thế!”

Thôi Tinh Tước đứng bật dậy, xông thẳng đến chỗ hắn ta, “Cậu lặp lại lần nữa? Coi chừng tôi đánh chết cậu!”

Người kia lui ra sau mấy bước, “Làm cái gì thế hả? Nói không lại thì đòi đánh người sao? Tôi cho anh hay, tôi không sợ anh đâu! Chuyện này vốn là sự thật! Tiêu Mộ Thanh bỏ trốn theo trai, đúng là không biết xấu hổ! Năm xưa bà ta cũng chỉ biết õng à õng ẹo, đã từng cống hiến gì cho công ty chưa? Đừng nói Mino, dù Tiêu Mộ Thanh có ở đây, nếu không có năng lực thì chúng tôi cũng không thừa nhận bà ta!”

Thôi Tinh Tước đấm thẳng vào mặt người kia. Hắn ta trẻ hơn Thôi Tinh Tước mười tuổi, đang độ tuổi khỏe mạnh nên lập tức né được đòn, nắm chặt cú đấm của ông ấy.

“Anh muốn đánh nhau? Được, tôi sẵn sàng chiều! Nhưng đây là thái độ của phe Mino sao? Không thắng được thì đánh nhau? Hay, hay lắm! Cô ta đúng là da mặt dày, còn dày hơn cả Tiêu Mộ Thanh!”


Càng nói càng dùng những lời lẽ khó nghe.

Có hắn ta dẫn đầu, mọi người có mặt cũng bắt đầu chửi mắng Tiêu Mộ Thanh.

“Đúng vậy, năm xưa vừa gặp chút chuyện thì đã khóc lóc, chả làm nên cơm cháo gì!”

“Vì một gã đàn ông mà làm ra chuyện như vậy, thật đúng là trơ trẽn!”

“Con gái của thứ vô dụng thì cũng chỉ có thể là đồ vô dụng thôi!”

“Ngoại trừ đánh đàn vẽ tranh, bà ta còn biết làm gì nữa đâu?”

“Sao phải giao Hoàng Gia Thịnh Thế vào tay một người vô tích sự như vậy?”

Những lời nói của đám người này hệt như dao găm, đâm vào tim Trang Nại Nại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận