Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Đứa bé đã hơn tám tháng nhưng ngay cả biệt danh cũng không có, đây chính là sơ sót của cô.

Cô đưa bát bột cho điều dưỡng bên cạnh, nhờ cô đút cho Bé Lười, bé con thấy cô muốn rời đi liền kêu a a.

Trang Nại Nại nghe mà đau lòng nhưng vẫn dằn lòng đi tới bên cạnh Đinh Mộng Á, nhận lấy bát bột trong tay bà: “Nào, Bé Nháo, chúng ta ăn thôi nào!”

Tính cách của cu lớn hoạt bát, sểnh ra một chút là bò tớ bò lui, gọi là Bé Nháo quá hợp.

Bé Nháo nghe vậy thì hai mắt sáng bừng, bình thường khi người khác bón cho bé ăn đều vật vã không thôi, thế nhưng lần này bé con lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế, há miệng với Trang Nại Nại: “A ~”

Trang Nại Nại thấy cảnh này lại càng đau lòng.

Chơi đùa với hai đứa bé một hồi, tụi nhỏ đã bắt đầu ngáp. Bé Lười rất nhanh đã đi ngủ nhưng hôm nay Bé Nháo lại hưng phấn một kì lạ, cứ bám theo Trang Nại Nại, cái tay nhỏ còn đưa ra bóp mặt mẹ mình.

Trang Nại Nại bị bóp đau liền kêu một tiếng, Bé Nháo nghe vậy lập tức bật cười khanh khách. Mọi mệt mỏi của Trang Nại Nại dường như bay mất theo tiếng cười của con. Vất vả lắm Bé Nháo cũng đi ngủ, muộn hơn một tiếng so với bình thường.

Trang Nại Nại từ phòng trẻ em đi xuống.


Dưới lầu Đinh Mộng Á đang bưng cơm tối từ trong bếp đi ra, bà vẫy tay với Trang Nại Nại: “Nại Nại, tới ăn cơm với mẹ nào!”

Trang Nại Nại nhìn sắc trời bên ngoài, định từ chối thì bà đã chặn trước: “Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, con nể mặt mẹ đi!”

Trang Nại Nại ngẫm nghĩ rồi bước vào, thấy quản gia đang đeo tạp dề đứng xào đồ ăn.

Trang Nại Nại: “...”

Cho nên cái tự xuống bếp mà Ms. Đinh nói chính là tự mình bưng đồ ăn sao?

Đinh Mộng Á chẳng hề có chút áy náy nào, bà nhìn Trang Nại Nại, nói: “Mẹ đã quyết định dọn đến đây ở, để hai đứa nhỏ ở đây cũng không yên tâm được!”

Trang Nại Nại gật đầu, trong lòng lại nhẹ nhõm hơn một chút.

Theo lý thuyết thì bây giờ cô phải về nhà họ Tiêu, Tư Chính Đình đã không cần ngụy trang nên cô tưởng rằng bọn họ sẽ quay về với nhau nhanh thôi. Nhưng vì sao Tư Chính Đình lại cứ như bốc hơi khỏi nhân gian?


Một tháng nay đừng nói đến người, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có.

Chẳng lẽ lúc ông ngoại đuổi người có nói gì đó nặng lời, khiến anh tức giận?

Đinh Mộng Á thở dài nói: “Gần đây con có liên lạc với Chính Đình không?”

“Mẹ có ý gì ạ?” Trang Nại Nại khó hiểu hỏi lại

Đinh Mộng Á ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nó cũng không liên lạc với con? Thế nó chạy đi đâu rồi?”

Trang Nại Nại lại càng ngạc nhiên hơn: “Có chuyện gì sao ạ? Anh ấy không ở Đế Hào sao?”

Đinh Mộng Á lắc đầu: “Không có, một tháng trước nó nói phải ra ngoài một chuyến rồi vội vã chạy đi, đến giờ vẫn chưa thấy bóng người đâu!”

Trang Nại Nại nghe đến đây liền nhíu mày.

Nói như vậy là, khoảng thời gian này Tư Chính Đình có chuyện?

Nhưng mà anh đi đâu, làm gì thì lại chẳng nói với ai.

Trang Nại Nại dần dần thấy lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận