Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tư Chính Đình, Trang Nại Nại liền biết có chuyện không hay đã xảy ra. Cô đứng lên mặc quần áo, Tư Chính Đình vừa cài cúc áo sơ mi, vừa nói: “Con không sao, em yên tâm đi.”

Nghe được câu này, Trang Nại Nại lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

Nhưng sao sắc mặt của anh lại khó coi như vậy?

Tư Chính Đình hít sâu một hơi, khuôn mặt hết sức âm trầm, hình như đang cố gắng đè nén lửa giận.

Trang Nại Nại đi theo nói, “Em đi cùng anh.”

Tư Chính Đình gật đầu.

Dọc theo đường đi, sắc mặt Tư Chính Đình vẫn không tốt lên chút nào. Xe vừa đến biệt thự, Trang Nại Nại nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.


“Két” một tiếng, xe dừng lại.

Lần đầu tiên Tư Chính Đình không nhìn Trang Nại Nại mà nhảy xuống xe trước, đi nhanh vào trong. Trang Nại Nại chạy theo sau. Còn chưa đi vào, đã nghe tiếng la hét của một người đàn ông.

“Đinh Mộng Á, bà đúng là không biết xấu hổ, hệt như kẻ hèn nhát này vậy! Thế mà dám nói hai người không ở bên nhau? Bà đừng tưởng tôi cái gì cũng không biết! Trước đây chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, bà không được phép kết hôn với người khác!”

Giọng nói này có chút quen thuộc, Trang Nại Nại bỗng nhớ ra đây là giọng nói của cha Tư Chính Đình, Tư Quang Thanh.

Sao ông ta lại tới đây?

Tư Quang Thanh đứng trong phòng khách, chỉ thẳng vào mặt Đinh Mộng Á mắng vô cùng khó nghe.

“Năm xưa tôi đã biết đôi cẩu nam nữ hai người có gian tình!”


“Cho là tôi bị mù sao? Không nhìn ra kẻ hèn nhát này yêu bà?”

“Hai người suốt ngày mày qua mắt lại trước mặt tôi. Đúng là không biết xấu hổ!”

“Tôi ngoại tình? Còn không phải do bà ép tôi?”

“Con trai bà giờ nắm toàn bộ Đế Hào rồi, nên bà bắt đầu không kiêng kỵ gì nữa, đúng không?”

“Đinh Mộng Á, tôi nói cho bà biết, tôi còn giữ bản thỏa thuận đã ký năm xưa. Đừng tưởng tôi không biết gian tình giữa hai người mà muốn làm gì thì làm. Đúng đấy, tôi thuê thám tử tư theo dõi hai người đấy! Hai người ở chung một biệt thự, hơn một tháng không bước ra khỏi cửa lấy một lần. Một nam một nữ ở chung một nơi mà bà nói với tôi là hai người trong sạch? Đúng là chuyện cười! Nếu không phải bà đã qua thời kỳ mãn kinh thì e bây giờ cũng đã có con luôn rồi!”

“Đồ khốn kiếp! Đồ không biết xấu hổ! Đoạt gia sản của tôi, bây giờ còn bao trai!”

“Năm xưa, là do tôi không đủ nhẫn tâm, nên mới bị con đàn bà lòng dạ rắn rết như bà tính toán! Nếu không, sao tôi lại bị đuổi ra khỏi nhà, không một xu dính túi? Bà có thể ở nhà mày qua mắt lại với quản gia, chẳng lẽ tôi không thể ra ngoài đàn đúm với con này con kia?”

“…”

Người làm và điều dưỡng đều trốn ở trong phòng của mình. Nhưng Tư Quang Thanh mắng to như thế, chẳng lẽ bọn họ không nghe thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận