Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Lễ tân không khách khí nói: “Thật ngại quá, chúng tôi không thể nói chuyện riêng của khách với ngài được.”

Một nhân viên phục vụ khác chạy tới, nói: “Thưa ngài Tư, Tiêu lão ở phòng 888.”

Thấy Tư Chính Đình đi rồi, nhân viên phục vụ mới đập lên đầu lễ tân, “Đúng là không có mắt mà! Sao cô lại dám nói chuyện với ngài Tư như thế? Có điều… sao ngài ấy không nổi giận nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay tâm trạng của ngài ấy rất tốt?”

Đúng là tâm trạng của Tư Chính Đình rất tốt.

Anh đã nghĩ kỹ rồi. Tối nay anh tới đây tìm Tiêu Khải, để bàn chuyện hôn lễ với Nại Nại.

Nghĩ đến chuyện hôn lễ, lại không nhịn được nghĩ tới cuộc hôn nhân trước kia. Để Quý Thần đi đăng ký kết hôn là rất không công bằng với Nại Nại.

Anh cảm thấy rất áy náy với cô. Cho nên lần này anh sẽ không kết hôn qua loa. Anh nhất định phải cho cô một hôn lễ thế kỷ.

Không phải là bởi vì thân phận của Nại Nại đã khác xưa, mà là bởi vì… tình cảm của bọn họ đã khác xưa.

Tư Chính Đình ngẩng đầu nhìn cửa phòng 888, đột nhiên có chút khẩn trương. Anh quay lại nhìn Quý Thần đang cầm bộ sản phẩm chăm sóc, nhíu mày hỏi: “Tặng những thứ này, có thật sự ổn không?”

“Ông chủ, ngài đã hỏi lần thứ ba rồi. Lần đầu gặp mặt, không cần tặng món gì quá quý giá, chỉ cần có lòng là được rồi.”


Tư Chính Đình cúi đầu chỉnh sửa lại âu phục của mình, “Lẽ ra nên mặc âu phục màu trắng.”

Quý Thần: “!!!”

Ông chủ à, ngài tới cầu hôn chứ không phải tới chào hàng.

Tư Chính Đình vô cùng nghiêm túc nhìn cánh cửa trước mặt. Quý Thần bước lên định gõ cửa, nhưng bị Tư Chính Đình ngăn lại.

Anh bước lên, tự mình gõ cửa trước ánh mắt sửng sốt của Quý Thần.

***

Trong phòng ăn.

Trang Nại Nại ngồi cạnh Tiêu Khải. Tiêu Khải chỉ vào một người, vừa định giới thiệu, Trang Nại Nại đã cắt ngang.

“Người này không được! Mũi không cao!”


Tiêu Khải chỉ một người khác.

“Người này không được! Cằm không nhọn!”

“Cháu cần cằm nhọn để làm gì?”

“Cháu thích, không được sao?”

Tiêu Khải: “…”

Cuối cùng, Tiêu Khải chỉ hướng Trình Tư Triết.

“Cậu ta thì sao? Tướng mạo, khí chất đều không thể soi mói. Cậu ta chính là người ông chọn được trong mấy năm nay. Mà bản thân cậu ta cũng ngày càng trở nên ưu tú.”

Trang Nại Nại nhìn Trình Tư Triết, anh ta đang cười với cô.

Dù sao cũng là người quen, mà cô còn từng làm cấp dưới của anh ta một thời gian. Vì vậy cô không thể mặt dày soi mói anh ta được.

Cô thở dài nói với Tiêu Khải: “Ông, cháu…”

Tiêu Khải quyết định: “Chọn cậu ta! Thằng nhóc này cũng có ý với cháu. Trước đây bảo nó và Tiêu Thái Bạch kết hôn, nó sống chết không đồng ý. Còn bây giờ, vì là cháu nên nó đồng ý. Nó có cá tính, không giống người khác, vì tiền mà bất chấp tất cả.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận