Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại cảm thấy hơi buồn cười vì thái độ thù địch đầy khó hiểu của vị Lưu tiểu thư này, tự hỏi mình đắc tội cô ta lúc nào.

Lưu tiểu thư tùy tiện mở hai cái hộp kia ra, bên trong là hai con khỉ bằng vàng.

“Tôi nghe nói hai cháu tuổi khỉ nên đã cố ý chuẩn bị hai món quà cho các cháu, mong là hai đứa nó thích.” Nói xong, cô ta đưa cái hộp cho Trang Nại Nại rồi vênh váo nói tiếp: “Cô cầm cho chắc, đừng có làm rơi, hai cái tượng vàng này trị giá hơn một trăm nghìn NDT đấy!”

Chỉ là quà sinh nhật thôi mà bỏ ra những hơn một trăm nghìn NDT, rốt cuộc cô gái này có ý gì?

“Cô Cố, có phải cô chưa từng thấy nhiều vàng như vậy không? Cũng phải thôi, nhà họ Cố các cô phá sản rồi mà, cô lại xuất thân nghèo hèn, chưa thấy bao giờ cũng là chuyện bình thường. Nhà tôi chỗ nào cũng đầy vàng, tôi nhìn phát chán rồi, hôm khác sẽ mang vài cái nữa đến cho cô chơi.”

Hôm khác sẽ mang vài cái nữa đến cho cô chơi …


Khóe môi của Trang Nại Nại giật một cái, câu này đúng là không biết xấu hổ.

Thấy cô ta chỉ mới hai mươi tuổi, Trang Nại Nại cũng chẳng buồn chấp cô ta. Nhưng vẻ mặt Đinh Mộng Á thì lại rất khó coi, bà nhìn Tư Quang Thanh hỏi: “Mấy người có ý gì?”

“Ý gì? Chúng tôi không có ý gì cả, chỉ là sau này Chính Lĩnh cũng phải vào Đế Hào, tôi muốn anh họ nó nâng đỡ nó nhiều hơn thôi. Mặt khác, Chính Lĩnh sẽ kết hôn với Lưu tiểu thư, gia tộc nhà con bé cực kỳ có máu mặt. Bà cũng biết mà, quan hệ thông gia trong mấy gia tộc như nhà chúng ta cũng chỉ có mục đích là lợi ích kinh tế. Cô vợ này của Tư Chính Đình… tuy ngoại hình cũng ổn, biết sinh con đấy, nhưng mà… xuất thân hơi thấp hèn.”

Nói đến đây, thấy sắc mặt Tư Chính Đình tái đi, Tư Quang Thanh liền cười ha ha.

Lưu tiểu thư thấy sắc mặt bọn họ khó coi thì liền ngỏng cổ nhìn vào nhà ăn. Tuy có tường chắn nhưng cô ta vẫn có thể thấy có người trong đó, chỉ không biết là ai mà thôi. Cô ta bèn hỏi: “Không biết người nhà cô Cố đã đến chưa?”

Tư Tĩnh Ngọc bỗng thấy buồn cười, “Đã đến rồi, ông nội và mẹ của Nại Nại đều đến!”


Lưu tiểu thư lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: “Không biết bọn họ tặng gì cho hai cháu?”

Nói xong, cô ta liền nhìn xung quanh. Quà mang đến vẫn chưa mở ra, được đặt trên bàn trà cùng với mấy món đồ chơi.

Lưu tiểu thư đi đến, nhếch mép nói, “Mấy món quà này chắc cũng mấy nghìn NDT đấy nhỉ? Cái xe cần cẩu này đúng là thật ấu trĩ!”

Tư Tĩnh Ngọc: “Đó là quà của tôi.”

Lưu tiểu thư: “…”

“Vậy quà của người nhà cô Cố đâu?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận