Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Hai năm qua, Tư Quang Tùng nín nhịn đến nghẹn. Bây giờ Tư Quang Thanh lại bắt đầu rục rịch nên hai anh em bọn họ liền bàn tính lợi dụng Tư Chính Lĩnh để cướp lại chút quyền lực từ Tư Chính Đình.

Dù không thể cướp lại quyền quản lý Đế Hào thì ít nhiều cũng có thể chống lại Tư Chính Đình?

Không chỉ có thế, bọn họ còn móc nối được với nhà họ Lưu. Theo như bọn họ nghiên cứu, Tư Chính Đình hầu như không có bất cứ khuyết điểm nào, ngoại trừ chuyện không có nhà vợ chống lưng.

Nhưng…

Bọn họ cứ tưởng Lưu tiểu thư này hơn đứt Trang Nại Nại, nhưng bây giờ thân phận của Trang Nại Nại lại là tiểu thư nhà họ Tiêu!

Tư Quang Thanh và Tư Quang Tùng liếc nhau, lập tức ra quyết định. Hiện giờ, thực lực của Tư Chính Đình rất bành trướng, không phải thời cơ thích hợp để bọn họ tranh giành. Ít nhất thì bây giờ, mỗi năm Tư Quang Tùng đều được chia hoa hồng từ công ty, còn Tư Quang Thanh sau khi rời khỏi Đế Hào thì cũng đã tự sáng lập được một công ty.

Đột nhiên, Tiêu Khải quay sang hỏi Lưu tiểu thư: “Có phải ông nội cô tên là Lưu Hoài?”

Lưu tiểu thư ngây người, gật đầu đáp: “Đúng thế, sao ông biết?”


Tiêu Khải hừ lạnh nói, “Về nhà chuyển lời giúp tôi, bệnh thấp khớp của ông ta có đỡ hơn chút nào không?”

Lưu tiểu thư sững sờ nhìn Tiêu Khải, cô ta không hiểu ý ông cho lắm.

Tiêu Khải hai tay chống gậy, hỏi tiếp: “Sao nào? Mấy người còn định ở lại ăn nữa sao?”

Tư Quang Tùng và Tư Quang Thanh lập tức lắc đầu, “Không không, chúng tôi… chúng tôi còn có chuyện, xin phép đi trước!”

Nói xong, bọn họ liền ba chân bốn cẳng kéo Lưu tiểu thư cùng với Tư Chính Lĩnh đang không hiểu chuyện gì chạy biến đi.

Đến khi bọn họ đi rồi, Tiêu Khải mới nói với Đinh Mộng Á: “Chẳng phải năm xưa cháu thông minh lắm mà? Sao bỗng dưng lại mù mắt, lấy phải loại người thế này?”

Đinh Mộng Á lập tức xấu hổ.


Tiêu Mộ Thanh muốn nói đỡ cho bà, nhưng lại bị Tiêu Khải kéo vào mắng chung luôn.

“Hai đứa các con, hồi bé lanh lợi là thế, không ngờ lớn lên lại kém cỏi như vậy! Nhưng ít ra nó còn đỡ hơn con, còn biết đuổi cái tên kia ra khỏi nhà, còn con thì sao?”

Đinh Mộng Á liền nắm lấy cơ hội, “Chú Tiêu, chuyện này cũng đâu trách chúng cháu được? Ai mà ngờ đàn ông lại dễ thay đổi như vậy chứ? Vậy nên Nại Nại nhất định phải thận trọng. Chính Đình nhà cháu rất chăm chút Nại Nại, chú xem…”

“Cháu đừng có hòng! Nại Nại tuyệt đối sẽ không lấy Tư Chính Đình đâu!” Nói đến đây, ông kéo tay Trang Nại Nại đi ra ngoài cửa.

“Ông nội…”

“Ông nội!”

“Ba!”

Tiêu Khải thấy bọn họ sốt sắng như thế thì cười nhạt, nói với Đinh Mộng Á: “Chú nói cho cháu biết, Nại Nại và thằng nhóc nhà cháu không thể ở bên nhau đâu, trừ phi thằng nhóc này đến nhà chú ở rể!”

Nhưng thực tế trong lòng ông lại nghĩ, dù cậu ta có đồng ý ở rể thì ông cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận