Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Giấc mơ này chân thực đến mức khiến người ta thấy sợ hãi.

“Hôm nay, cả Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân đều sẽ đến. Trong cuộc họp cổ đông lần này, em lo bọn họ chó cùng dứt dậu. Anh có thể phái ít người đến bảo vệ bọn em không?”

“Em yên tâm.” Tư Chính Đình nhẹ nhàng trả lời.

“Vâng.”

Tư Chính Đình cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của Trang Nại Nại, bèn an ủi cô: “Em không cần lo thế đâu, thế lực của Tiêu Cốc Vân chỉ mạnh ở nước ngoài. Bao nhiêu năm qua, bà ta vẫn luôn ở nước ngoài, không phát triển ở trong nước là vì tình hình ở đây quá rối ren. Chỉ cần vẫn còn ở trong nước, anh sẽ bảo vệ em an toàn.”

“Dạo này anh đang điều tra tình hình xuất nhập cảnh trong và ngoài nước, nhưng không phát hiện Tiêu Cốc Vân đưa theo ai về nước. Nại Nại, em yên tâm, bọn họ sẽ không ra tay ở trong nước. Đây cũng là nguyên nhân ông em chọn nơi thi đấu ở đây.”

Trang Nại Nại nghe vậy thì dần an ổn lại.

“Anh sẽ vẫn sắp xếp cẩn thận cho cuộc họp hôm nay, em đừng lo lắng gì cả.”


“Vâng.”

Dù biết Tư Chính Đình sắp xếp rất an toàn, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.

Trang Nại Nại cố gắng đè ép nỗi lo trong lòng, nhưng không thấy buồn ngủ nữa nên cô rời giường.

Lúc này, người giúp việc trong nhà đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, cả căn biệt thự vô cùng yên tĩnh.

Trang Nại Nại ra vườn hoa đi dạo một vòng cho bình tĩnh lại. Đi dạo trong vườn hoa khoảng nửa tiếng, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ.

Cô đi ra xem thì thấy Tư Chính Đình đang đánh nhau với vệ sĩ nhà họ Tiêu ở trước cửa.

Trang Nại Nại sốt sắng chạy đến, “Sao thế?”


Tư Chính Đình buông nắm đấm, đi đến ôm chầm lấy cô.

Trang Nại Nại thắc mắc nhìn anh. Tư Chính Đình cố bình tĩnh lại, quan sát cô từ trên xuống dưới, “Em không sao chứ?”

Trang Nại Nại lắc đầu, “Sao anh lại đánh nhau với họ?”

Có vệ sĩ trả lời cô: “Ông chủ không cho ngài Tư vào, nhưng ngài ấy lại khăng khăng đòi vào.”

“Sau khi nghe điện thoại của em, anh thấy hơi lo lắng nên đến xem em thế nào.” Tư Chính Đình giải thích.

“Vậy sao anh...” Nói đến đây, cô mới chợt nhớ ra là mình không mang điện thoại.

Tư Chính Đình thấy lo lắng nên mới đến đây, nhưng gọi cho cô lại không có ai nghe máy, đến cửa vệ sĩ lại không cho vào nên anh mới luống cuống như vậy.

“Cả ngày hôm nay, anh sẽ ở cạnh em.” Tư Chính Đình nghiêm túc nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận