Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Lần trước ta đã nói, ai thắng cuộc tranh tài này thì người đó sẽ là người thừa kế. Bây giờ Nại Nại đã thắng, vậy thì quyền thừa kế Hoàng Gia Thịnh Thế sẽ thuộc về Nại Nại. Con có ý kiến gì không?” Tiêu Khải hỏi.

Tiêu Cốc Vân không nói gì, chỉ tiếp tục cười như thể đã lường trước được chuyện này, tất cả vẫn đang trong tầm kiểm soát của bà ta, “Con không có ý kiến gì.”

Bà ta đứng lên, nhìn về phía nhóm cổ đông: “Thế còn các vị cổ đông thì sao? Các vị có ý kiến gì không?”

Có người lập tức hùa theo, “Tôi có ý kiến! Chúng tôi chỉ nghe theo Tiêu phu nhân!”

“Đúng, bao nhiêu năm qua, Tiêu phu nhân không có công lao thì cũng có khổ lao với công ty, không thể trắng tay như vậy được!”

“Tôi không đồng ý để Tiêu tiểu thư trở thành người thừa kế. Cô ta quá trẻ, bằng cấp cũng không nổi bật, không có danh tiếng gì, sao có thể điều hành cả một tập đoàn?”

“Tiêu tiểu thư tính toán làm gì? Chỉ bán quần áo thôi sao? Cô ta có hiểu gì về bất động sản không? Có hiểu gì về tài chính, về cổ phiếu, hoặc về quỹ ngân sách không?”

“Đúng, chúng tôi không đồng ý!”


“…”

Người này tiếp lời người kia, ai nấy đều phản đối rất dữ dội.

Trang Nại Nại nhìn Tiêu Khải, trong đôi mắt đục ngầu của ông hiện lên vẻ thê lương.

Tiêu Cốc Vân đang đánh bài ngửa với ông ấy sao?

Đây là khúc mắc của người đời trước, cô còn trẻ, không thể xen vào. Vì thế cô chỉ có thể lẳng lặng đứng cạnh Tiêu Mộ Thanh quan sát.

Tiêu Khải nhìn hết đám cổ đông không ngừng nhao nhao phản đối, rồi mới nhìn về phía Tiêu Cốc Vân. Ông chẳng nói gì, chỉ ngồi im đó chờ, đám người kia cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Bọn họ dường như cũng nhận ra Tiêu Khải có điều gì đó là lạ nên ai nấy đều im thin thít, chờ xem ông sẽ nói gì.


Hai tay Tiêu Khải chống lên gậy, đứng dậy. Tuy ông đã già, nhưng hổ có già thì vẫn là hổ, khí thế của ông vẫn rất mạnh mẽ.

“Nếu tôi cứ khăng khăng để Nại Nại trở thành người thừa kế thì sao?”

Tiêu Cốc Vân liền đối đầu với ông, “Vậy thì ba cứ để nó lên làm người thừa kế đi. Chúng con sẽ chờ ở nước ngoài. Một người thừa kế mất quyền lực bị khống chế, con rất mong chờ.”

Nói xong, bà ta đứng dậy tuyên bố với tất cả mọi người, “Nếu ông ấy đã khăng khăng như vậy, thì cứ làm như thế đi.”

Lăn lộn ở Hoàng Gia Thịnh Thế bao nhiêu năm như vậy, bà ta đã nắm được một phần cổ phần của công ty, phần lớn đám cổ đông trong công ty cũng nghe theo mệnh lệnh của bà ta.

Trang Nại Nại muốn tiếp quản công ty?

Cũng chỉ là một người thừa kế có tiếng mà không có miếng mà thôi!

Tiêu Cốc Vân từ tốn bước đi, dẫn theo đám cổ đông ra ngoài.

“Chờ đã.” Một giọng nói già nua gọi Tiêu Cốc Vân lại.

Tiêu Cốc Vân nhếch môi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận