Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trong lòng Tư Quang Thanh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, ông ta cố gắng để ánh mắt của mình không dao động: “Cái này thì có liên quan gì đến tôi?”

Ngón tay của Trang Nại Nại gõ lên mặt bàn: “Lần đó là do hai bảo vệ bắt cóc, sau đó tôi với Tư Chính Đình đã điều tra xong chuyện này...”

Cả người Tư Quang Thanh cứng ngắc, nghe thấy Trang Nại Nại nói tiếp: “Bác trai, bác là ba của Tư Chính Đình, chuyện có liên hệ máu mủ là không thể thay đổi! Tôi nghĩ Tư Chính Đình cũng muốn tất cả mọi người hòa thuận, bác thấy tôi nói có đúng không?”

Tư Quanh Thanh gật đầu.

“Như vậy bác có biết chúng tôi mong muốn cái gì không?”

Tư Quang Thanh cắn môi, không cam lòng nhìn ra bên ngoài.

Đinh Mộng Á quay đầu nhìn quản gia Lý, gương mặt bà lộ ra vẻ dịu dàng và ý cười, nụ cười ấy khiến người khác phải ghen tỵ.

Nhưng mà nghĩ đến con trai của mình...

Tư Quang Thanh nhìn về phía Trang Nại Nại: “Tôi biết phải làm như thế nào, hiện tại cổ phần trong công ty đều thuộc danh nghĩa của Tư Chính Đình rồi, tôi trở lại chỉ thêm phiền, cũng không có kết quả tốt.”


Trang Nại Nại cười: “Tôi sẽ nói với ông nội, nhờ ông ấy chào hỏi nhà họ Lưu.”

Lúc này Tư Quanh Thanh mới thở phào: “Hai bảo vệ kia...”

“Đã được đưa đến đồn cảnh sát, bị phán xử tù giam hơn hai mươi năm.”

Tư Quang Thanh cúi đầu, hiểu ra.

Ông ta còn muốn nói cái gì nữa nhưng Trang Nại Nại đã đúng lên, nhìn về phía cửa: “Ông còn việc gì nữa không?”

Dáng vẻ đuổi khách rõ thế này cho nên Tư Quang Thanh chỉ có thể cúi thấp đầu: “Không có, tôi đi trước.”

***

Nửa tiếng sau, mười hai giờ, người đã đến đông đủ.

Hôn lễ bắt đầu.


Trang Nại Nại được Hàn Lâm Lâm và Tả Y Y đỡ ra khỏi phòng nghỉ, bước lên thảm đỏ. Phía cuối tấm thảm là Tiêu Khải, khi Trang Nại Nại đi tới, ông đưa tay ra với cô.

Trang Nại Nại cười lấy lòng với Tiêu Khải, ông hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía trước. Cô cũng không để ý, khoác lên cánh tay của ông.

Sau đó tiếng nhạc vang lên, hai người chậm rãi đi về phía trước.

Thảm đỏ rất dài, bọn họ lại đi rất chậm, Tư Chính Đình đứng ở giữa lễ đường chờ đợi cô dâu xinh đẹp nhất của mình.

Sự chú ý của Trang Nại Nại đang dồn về phía Tư Chính Đình, nhưng đột nhiên cô cảm nhận được Tiêu Khải hơi hơi run rẩy.

Cô quay đầu, nhịn không được hỏi: “Ông nội, không sao chứ ạ?”

Tiêu Khải gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Vì muốn trông đẹp một chút mà hôm nay Tiêu Khải không dùng quải trượng của mình, nhưng dẫu sao ông cũng đã hơn bảy mươi tuổi, đi không vững.

Trang Nại Nại thuận thế kéo cánh tay ông, để ông có chỗ để mượn lực một chút.

Sau đó cô thấy viền mắt của ông hơi đỏ lên, cô sửng sốt, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp, cô nghe thấy ông nói: “Lúc mẹ cháu vừa mới sinh ra chỉ nhỏ xíu xiu, ông nhìn con bé lớn lên từng chút một, trở thành cô gái xinh đẹp nhất! Ông vẫn nghĩ có ngày sẽ dắt tay mẹ cháu vào lễ đường, nhưng đời này đã không còn cơ hội nữa! Nại Nại, hạnh phúc của cháu có cả phần hạnh phúc mà đời này mẹ cháu không có được, ông hy vọng cháu sẽ mãi mãi được hạnh phúc!”

Trang Nại Nại nhìn ông, mỉm cười.

Cô mạnh mẽ gật đầu, tiếp đó được Tiêu Khải trao vào tay Tư Chính Đình, hai người họ đã đi tới lễ đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận