Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Thi Cẩm Ngôn mở trừng trừng mắt nhìn hai người rời đi, bàn tay siết chặt rồi lại bất lực buông ra. Sau đó anh cúi đầu, một lúc sau thở một hơi thật dài.

Thi Cẩm Ngôn nhìn cách đó không xa, chẳng biết Diêu Đằng đang nói cái gì đó với Tư Tĩnh Ngọc mà khiến cô kích động đến mức túm chặt cánh tay anh ta. Sau đó Tư Tĩnh Ngọc vội vàng kéo Diêu Đằng rời đi, ngay cả hôn lễ cũng không tham dự.

Hai người họ có chuyện gì vậy?

***

Làm lễ xong, Tư Chính Đình và Trang Nại Nại nắm tay nhau đi xuống, thấy Tiêu Mộ Thanh mỉm cười ngồi trên xe lăn, hơi nghiêng đầu, đang ngủ say. Gần đây luôn là như vậy, chỉ một chút là bà lại rơi vào giấc ngủ.

Có lẽ tận mắt thấy hôn lễ con gái mình như vậy khiến bà rất vui vẻ nhỉ?!

Tiếp đó Trang Nại Nại cũng không thay lễ phục để đi chúc rượu, cô cùng với Tư Chính Đình đẩy Tiêu Mộ Thanh, đỡ Tiêu Khải rời khỏi hôn lễ.

Tiêu Khải ngồi trên ghế sofa, mọi người yên lặng đợi một lát Tiêu Mộ Thanh mới tỉnh lại, ngay lúc bà mở mắt thấy mọi người liền luyến tiếc nói: “Mẹ lại ngủ sao?”

Trang Nại Nại bước lên một bước, nắm lấy tay bà: “Mẹ, mẹ quá mệt mỏi thôi.”


Tiêu Mộ Thanh ừ một tiếng, sau đó nói: “Hôm nay con gái của mẹ thật xinh đẹp!”

Trang Nại Nại mím môi cười.

Bé Lười và Bé Nháo ở bên cạnh cũng vỗ tay: “Đẹp! Mẹ đẹp lắm!”

Thấy hai đứa nhỏ, Tiêu Mộ Thanh quay đầu nhìn Tiêu Khải: “Ba, ba không đặt tên cho hai đứa sao?”

Tiêu Khải hừ lạnh: “Ngài Tư kia đồng ý để lão già này đặt tên chắc?”

Nói thì nói thế nhưng cái bộ dạng hờn dỗi kia...

Tư Chính Đình vội vàng cúi đầu: “Ông nội, mời ông đặt tên cho hai đứa bé đi, bây giờ hai đứa sắp đi nhà trẻ, không có tên thật sự không được ạ.”

Quả nhiên, Tư Chính Đình vừa nói xong, Tiêu Khải liền hừ lạnh một tiếng: “Các người đã có thành ý như vậy thì tôi đây cũng đành thử một chút!”

Nói xong, Tiêu Khải dứt khoát nói: “Tư Mộc Bắc, Tiêu Mộc Nam! Thế nào?”


Trang Nại Nại: “...”

Thuận miệng đặt tên cũng đâu cần nhanh như thế chứ?!

Hơn nữa cái tên này vừa nghe đã biết là suy nghĩ nát óc mới ra. Ông nội à, da mặt của ông hơi dày quá rồi đấy!

Tư Chính Đình cúi đầu: “Ông nội, tên này quả thực rất êm tai!”

Lúc này Tiêu Khải mới lộ ra vẻ đắc ý.

Một nhà hòa thuận vui vẻ, Tiêu Mộ Thanh cũng thấy vô cùng cao hứng.

Đêm nay Tư Chính Đình ở lại biệt thự nhà họ Tiêu.

Tiêu Khải rất hài lòng, bữa tối còn cố ý gắp thức ăn cho anh, thuận miệng dạy dỗ: “Ừm, về sau nên như vậy, đã ở rể thì phải có dáng vẻ của một người ở rể!”

Tư Chính Đình: “...”

Vất vả lắm mới ăn xong bữa tối, Tư Chính Đình đang muốn lên lầu cùng vợ trải qua đêm tân hôn thì bị Tiêu Khải giữ lại: “Cùng ông già này đánh một ván cờ.”

Quần chúng: “...”

Trang Nại Nại buồn cười đi lên lầu, chờ thật lâu sau mới thấy Tư Chính Đình thoát được khỏi Tiêu Khải rồi đi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận