Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Diêu Đằng giơ cơm hộp lên, “Anh nghĩ là em không có tâm trạng nấu cơm nên mang cơm đến cho em.”

Nói xong câu đó, anh bước lại cửa thay dép mình đem tới, “Anh biết nhà em không có dép của đàn ông, nhưng ít nhiều gì cũng phải có một đôi. Nếu không… khách đến nhà mà đi chân trần thì rất khó coi.”

Tư Tĩnh Ngọc mặc kệ anh, quay người vào phòng khách.

Cô lớn lên cùng Diêu Đằng nên có thái độ rất tự nhiên với anh. Cô chỉ ghế sofa, nhìn hai phần cơm trên bàn, nói: “Để em đi lấy bát cho anh ăn, em ăn rồi.”

Diêu Đằng sửng sốt, “Em ăn rồi?”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu. Lúc đi vào phòng bếp, cô hơi bất ngờ khi phát hiện ra một chuyện. Cô về nước đã hai ngày rồi, bởi vì cứ thấy nghẹn trong lòng nên không ăn được gì nhiều. Nhưng tối nay không ngờ cô lại ăn hết một bát mì.

Cô lắc đầu, vứt hết suy nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó đưa một cái bát cho Diêu Đằng, “Anh ăn trước đi.”

Cô lại tủ lạnh lấy hai chai nước, một chai cho Diêu Đằng, một chai cho mình. Cô vừa ngồi xuống ghế thì có tiếng gõ cửa vang lên. Cô ra ngoài mở cửa, là Thi Cẩm Ngôn đi rồi quay lại.


Thi Cẩm Ngôn nghiêm trang đứng ngoài cửa, anh liếc nhìn vào bên trong, thấy quần áo Diêu Đằng vẫn còn ngay ngắn, không xộc xệch gì mới thở phào một hơi.

Sau đó, anh cúi đầu xuống, “Chuyện là, anh vừa ra ngoài thì phát hiện ra bên ngoài có phóng viên.”

Tư Tĩnh Ngọc không hiểu ra sao, “Thì sao?”

Thi Cẩm Ngôn chỉnh lại tư thế ngủ cho Tân Tân, “Chắc em cũng không muốn Đế Hào có lời đồn xấu gì chứ. Dù sao thì bây giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng, bị người ta chụp được ảnh anh ra khỏi nhà, mà Diêu Đằng vẫn chưa về thì rất khó coi.”

Tư Tĩnh Ngọc: “…”

Tư Tĩnh Ngọc mím môi, cô biết Thi Cẩm Ngôn nói đúng. Bọn họ đều là người của công chúng, nếu bị người ta chụp ảnh thì thật sự sẽ rất xấu mặt.

“Ai nói Diêu Đằng sẽ không đi? Hơn nữa, hai chúng ta sắp ly hôn rồi, lúc đó cũng phải công bố cho mọi người biết thôi.” Nói đến đây, Tư Tĩnh Ngọc chợt nhận ra anh vừa nói gì, “Anh nói… anh đồng ý ly hôn?”


Một câu “công bố cho mọi người” của cô khiến Thi Cẩm Ngôn cảm thấy nghẹn lòng.

Anh gật đầu bước lên, Tư Tĩnh Ngọc đành phải tránh ra để anh đi vào.

Sau đó, Thi Cẩm Ngôn vô cùng tự nhiên ôm Tân Tân vào phòng ngủ, đặt thằng bé lên giường rồi đi ra ngoài. Thấy Diêu Đằng mang dép còn anh thì chân trần, bít tất màu đen…

Lòng anh càng nghẹn hơn.

Anh ngồi lên ghế sofa, nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Nể mặt chúng ta quen biết đã lâu, chuyện ly hôn dời thêm hai tháng nữa được không?”

Tư Tĩnh Ngọc ngồi đối diện anh, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

Thi Cẩm Ngôn mím môi, “Gần đây công ty của anh có một hạng mục lớn, không thích hợp có tin đồn anh ly hôn, cho nên...”

Tư Tĩnh Ngọc hiểu ra, cô gật đầu quyết: “Được!”

Ngoài mặt thì đồng ý một cách rất thoải mái, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khổ sở. Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ còn lại hai tháng thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận