Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tư Chính Đình nóng nực thế nào thì Đinh Mộng Á và Tư Tĩnh Ngọc cũng mặc kệ. Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, hai mẹ con liếc nhìn nhau rồi cười phá lên.

Quá đã!

Không ngờ đứa con trai/ em trai từ nhỏ đã trưởng thành sớm lại làm ra những chuyện trẻ con như vậy. Một người đàn ông lớn đùng nằm ở trên giường ai oán như vợ nhỏ bị bỏ rơi, thật sự... quá buồn cười!

Cười đủ rồi, Tư Tĩnh Ngọc bảo tài xế dừng xe rồi bước xuống: “Mẹ, con đi thăm Tân Tân.”

Đinh Mộng Á vừa mới thấy buồn cười vì chuyện của con trai, lúc này lập tức trầm xuống. Một người phụ nữ dù có mạnh mẽ tới đâu nhưng đứng trước vấn đề của con cái vẫn có chút dong dài, bà có thể dứt khoát với Tư Chính Đình, làm không được thì mặc kệ nhưng với con gái thì bà không làm được.

Bà thả tay hai năm, thử nhìn xem bây giờ Tư Tĩnh Ngọc thành bộ dạng thế nào?

Bà lên tiếng khuyên nhủ con gái: “Tĩnh Ngọc, mẹ nói con nghe, đối xử với Tân Tân con phải giữ thái độ như xa như gần, vẻ mặt không tỏ ra ghét bỏ là được rồi, thế nhưng ngàn lần đừng kéo trách nhiệm về phía mình. Về sau Tân Tân tốt thì là do con dạy tốt còn nếu thằng bé có vấn đề gì thì chắc chắn người nhà họ Thi sẽ cho rằng con làm gì đó xấu xa! Hiện giờ nó bệnh, con đến góp vui làm cái gì?”

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày: “Mẹ, giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự chân thật, nếu như con sống như vậy ngày qua ngày thì chắc chắn con sẽ không thể thổ lộ tình cảm với Thi Cẩm Ngôn.”

Đinh Mộng Á còn muốn nói gì nữa nhưng chú Lý đã kéo tay bà lại.

Đinh Mộng Á thở dài, xem ra Tư Tĩnh Ngọc đã kiên quyết rồi nên bà chỉ có thể phất tay: “Đi đi.”

Con cái lớn rồi không xen vào được nữa.

Thực ra lời của Đinh Mộng Á vẫn vào tai của Tư Tĩnh Ngọc. Cô mím môi rồi một lúc sau đành thở dài, tuy trong lòng cô có chút khúc mắc với Tân Tân nhưng không hiểu sao vừa nghe tin thằng bé bị bệnh cô đã lo lắng rồi.

Cô bắt một chiếc taxi rồi nói địa chỉ nhà họ Thi. Chiếc xe lao rất nhanh, Tư Tĩnh Ngọc ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Trời Bắc Kinh vẫn khói mù như trước, nó khiến người ta cảm thấy bức bách và áp lực nhưng hôm nay tâm trạng của cô lại rất tốt.

Bởi vì đến tận lúc này, Tư Tĩnh Ngọc vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Người cô thầm yêu suốt mười năm đột nhiên nói rằng cũng yêu cô, chuyện này thực sự quá bất ngờ.

Cô lại nghĩ về Tân Tân, cô tự nhủ thầm với lòng mình: Đối xử với Tân Tân tốt một chút. Nhân quả tuần hoàn, cô tin vào cái gọi là báo ứng.

Xe taxi nhanh chóng đến nhà họ Thi. Tư Tĩnh Ngọc xuống xe, trả tiền rồi bấm chuông cửa. Bảo mẫu chạy ra mở cửa, thấy người tới là Tư Tĩnh Ngọc lập tức hứng phấn: “Cô chủ! Cô đã về rồi?!”

Tư Tĩnh Ngọc khẽ gật đầu rồi hỏi: “Tân Tân đâu?”

Bảo mẫu cười: “Ngủ rồi ạ, máu mũi ngừng chảy rồi.”

Ngủ?

Chẳng phải nói là chảy máu mũi đến ngất đi sao?

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày: “Tại sao không đến bệnh viện khám?”

Vừa dứt lời đã thấy Thi Cẩm Ngôn đi tới, anh nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên, sau đó làm một động tác tỏ ý đừng lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui