Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tới sân bay Bắc Kinh, Thi Cẩm Ngôn đến hầm đỗ xe lấy xe rồi phóng nhanh về phía bệnh viện.

Lòng của anh nặng trĩu, không phải sợ hãi, mà là một cảm giác gì đó rất khó tả.

Nghĩ đến con trai và vợ đang ở bệnh viện đợi mình, Thi Cẩm Ngôn cảm thấy cả người như được sống lại.

Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy điều dưỡng đang đút cho Tân Tân ăn. Trước tiên, anh nhìn khuôn mặt Tân Tân, sắc mặt vẫn bình thường. Sau đó, anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tư Tĩnh Ngọc, nhưng...

Không có trong phòng bệnh, không có ngoài hành lang, cũng không có trong nhà vệ sinh.

Tư Tĩnh Ngọc đâu rồi?

Mới vừa nghĩ tới đây, liền nghe Tân Tân hưng phấn gọi: “Ba!”

Thi Cẩm Ngôn đi vào trong, Tân Tân nở nụ cười, “Ba, mẹ vừa về nhà rồi. Mẹ nói tối nay sẽ đến thăm con, sau này cũng sẽ ở bên cạnh con. Ba ở lại đây đi, một nhà ba người chúng ta ở bên nhau”

Thi Cẩm Ngôn: “...”

Anh rất muốn ở lại, nhưng thái độ của Tư Tĩnh Ngọc rõ ràng như thế khiến anh không dám ở lại.

Thị Cẩm Ngôn thở dài, ở trong phòng bệnh chơi với Tân Tân. Khoảng hai tiếng sau, điện thoại của điều dưỡng đổ chuông, cô ta nhìn thoáng qua Thị Cẩm Ngôn, nói: “Chưa đi, vẫn còn ở đây”

Thi Cẩm Ngôn đoán người gọi là Tư Tĩnh Ngọc, chắc cổ hỏi anh đã đi hay chưa.

Điều dưỡng trả lời anh chưa đi, vậy thì cổ sẽ không đến đây.

Sau cuộc gọi đó, cứ cách mười phút, điện thoại của điều dưỡng sẽ có một tin nhắn, cô ta sẽ nhìn Thị Cẩm Ngôn một cái, rồi trả lời tin nhắn.

Thị Cẩm Ngôn: “...”

Xem ra, nếu hôm nay anh không đi thì Tư Tĩnh Ngọc sẽ không chịu tới rồi.

Cô vừa biết Tân Tân là con trai ruột của mình, chắc chắn là cô muốn ở bên cạnh nó nhiều hơn.

Thị Cẩm Ngôn đành phải đứng lên, nói với Tân Tân: “Ba đi trước.”

Tân Tân tỏ vẻ không tình nguyện, “Ba đừng đi mà!”

Thi Cẩm Ngôn chỉ quần áo trên người mình, “Lúc đi ba không mang theo quần áo thay, đã ba ngày ba chưa thay đồ rồi, ba về thay rồi quay lại, được không?”

Tân Tân gật đầu.

Thi Cẩm Ngôn ra khỏi phòng bệnh, đi xuống vườn hoa, nhìn ra cổng bệnh viện.

Năm phút sau, Tư Tĩnh Ngọc lái xe đến.

Anh từ từ đi lại bãi đỗ xe.

Tư Tĩnh Ngọc vừa mới dừng xe lại, liền thấy Thi Cẩm Ngôn đứng trước của xe.

Tư Tĩnh Ngọc sững sờ, nhìn chằm chằm Thị Cẩm Ngôn. Ánh mắt của anh xuyên qua cửa sổ xe thủy tinh, chăm chú nhìn cô, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Tư Tĩnh Ngọc siết chặt vô lăng, không chịu xuống xe, dùng hành động để nói lúc này cô không muốn gặp anh. Nhưng Thị Cẩm Ngôn càng bướng bỉnh hơn cô, đứng yên đó không chịu đi.

Năm phút sau, Tư Tĩnh Ngọc thở dài, mở cửa xe bước xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui