Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tư Tĩnh Ngọc hoảng sợ, luống cuống cầm di động lên rồi tắt máy.

Trái tim của cô đập thình thịch, không biết hai người kia phát hiện cô rồi có giết người diệt khẩu luôn hay không.

Cô ngẩng đầu về phía trước.

Nhưng mà ở vị trí hai người kia đứng nói chuyện lúc này đã không còn bóng người nữa!

Tư Tĩnh Ngọc hoảng sợ, vô thức ấn lên nút khởi động, dưới chân đạp phanh nhưng vẫn chậm rồi!

Một cánh tay đột nhiên thò vào, mạnh mẽ giật lấy chìa khóa xe của cô, tiếp đến là khuôn mặt thâm trầm của Diêu Đằng xuất hiện bên ngoài cửa sổ.

Thường Hinh Dư đứng bên cạnh Diêu Đằng, cô ta thấy Tư Tĩnh Ngọc thì lập tức co rụt con người, sau đó nói the thé: “Diều Đằng! Không được để cô ta đi! Cô ta đi rồi chúng ta sẽ xong đời!”

Tư Tĩnh Ngọc nhìn Thường Hinh Dư rồi cười khẩy: “Thế nào? Muốn bắt cóc con tin ở trong đồn cảnh sát sao hả kẻ giết người?!”

Tư Tĩnh Ngọc quay sang nhìn Diệu Đằng, từng lời như thoát ra từ kẽ răng: “Đồng lõa!”

Đã bị bắt gặp thế này thì dù cho có xin tha bọn họ cũng không dễ dàng thả cổ, vậy nên Tư Tĩnh Ngọc cũng không sợ, cô chỉ nghĩ nếu hôm nay cô chết ở đây thì không biết Tân Tân có thể tìm được tủy mới phù hợp hay không?


Nghĩ vậy khiến suy nghĩ muốn sống của Tư Tĩnh Ngọc trở nên mãnh liệt.

Đúng vậy, cô không thể chết được, nhất là không thể chết trong tay hai kẻ này!

Thường Hinh Dư nhìn cô, sau đó lại nhìn Diều Đằng: “Cảnh sát Diệu, làm sao bây giờ? Anh muốn xử lý cô ta thế nào?”

Diều Đằng nghe vậy cũng trầm mắt, một lúc sau gã nhìn về phía Thường Hinh Dư, nói: “Lên xe!”

Mặc kệ định xử lý như thế nào cũng không thể làm trong đồn cảnh sát, vậy nên bọn họ định dẫn cô rời khỏi đây.

Tư Tĩnh Ngọc vừa định hô cứu thì đã nghe được Diêu Đằng lạnh giọng nói: “Đừng lên tiếng, bằng không tôi có thể mượn danh đánh cảnh sát mà bắn cố”

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy, hai mắt lập tức đỏ hoe.

Cô nhớ khi còn bé hai người họ thường chơi với nhau, Diêu Đằng thích nghịch súng, anh ta hay cầm súng lục nhắm vào cổ rồi nói: “Giơ tay lên, không được nhúc nhích!”

Sau này lớn rồi Diêu Đằng lại không chơi nữa.


Tư Tĩnh Ngọc có hỏi vì sao.

Lúc đó Diệu Đằng nói thế nào.

Diêu Đẳng nói từ nay về sau, họng súng của anh ta sẽ không bao giờ chĩa về phía cô nữa.

Hiện giờ nghĩ lại vẫn còn nhớ rõ mồn một những kí ức ấy, thế nhưng thực tế lại khiến người ta cảm thấy nực cười và tàn nhẫn.

Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, không nói gì. Trước kia cô chắc chắn rằng Diều Đằng sẽ không làm tổn thương mình, nhưng bây giờ đã không còn chắc được nữa rồi.

Vì anh ta đã trở nên vô cùng xa lạ.

Cửa xe vang lên, Tư Tĩnh Ngọc cảm giác xe trầm xuống, Thường Hinh Dư ngồi đằng sau còn Diều Đằng ngồi ngay cạnh ghế lái, họng súng nhắm thẳng vào hông của cô.

“Lái xe!”

Diêu Đằng nói, ngắn gọn lại lạnh lùng.

Nước mắt của Tư Tĩnh Ngọc chảy xuống, cô mạnh mẽ lau đi rồi khởi động xe, rời khỏi đồn cảnh sát.

Chiếc xe đi trên đường, dựa theo yêu cầu của Diêu Đằng mà chạy một vòng đến ngoại thành. Vừa tới nơi đã thấy tràng cảnh hỗn loạn phía trước, thì ra bọn họ đã tới nơi Tô Ngạn Bân và Lâm Hi Nhi bị vây lại.

Tư Tĩnh Ngọc quay đầu nhìn Diệu Đằng, hóa ra anh ta tới đây là để giết Lâm Hi Nhi?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận