Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, con làm gì vậy? Mau buông đứa bé ra!”

Tiếng hô của mẹ Bạch khiến Bạch Nguyệt tỉnh lại từ trong ký ức. Cô ta cúi đầu, liền thấy mình đang bóp cánh tay con tới bầm tím luôn rồi.

Cô ta hoảng sợ buông tay ra.

Cô ta khẩn trương nhìn con, nó không hề cảm nhận được đau đớn, vẫn nằm yên ở đó.

Mọi sự căng thẳng của Bạch Nguyệt giống như bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh, hoàn toàn biến mất.

Cô ta nhìn đứa con chỉ biết ngủ, thậm chí ngay cả ăn cũng không biết, hoàn toàn khác Tân Tân của năm đó.

Vành mắt của Bạch Nguyệt đột nhiên ướt nhẹp, nước mắt tí tách rơi.

Cô ta bụm miệng lại gào khóc.

Vì sao ông trời lại đối xử với cô ta như thế?

Cô ta chỉ muốn ở bên cạnh Thị Cẩm Ngôn, chỉ muốn trở thành người của tầng lớp trên thôi mà.

Trông thấy bộ dạng này của Bạch Nguyệt, mẹ Bạch hoảng sợ vươn tay ra định an ủi cô ta. Nào ngờ, cô ta không cần an ủi. Một giây trước vẫn còn khóc rống, một giây sau đã buông tay xuống, trong mắt vẫn còn nước, nhưng lại có thêm vẻ dữ tợn, “Tư Tĩnh Ngọc, Thị Cẩm Ngôn, hai người muốn thoát khỏi tôi sao, nằm mơ đi!”

Dứt lời, cô ta lấy tay áo lau nước mắt, vén chăn bước xuống giường, khoác áo lông lên, “Mẹ, chúng ta đi thôi! Con nhất định phải đi xem kết quả!”

Chuyện đã đến nước này rồi, có khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề. Dũng cảm đối mặt mới là cách đúng nhất!

Nghĩ tới đây, trong mắt Bạch Nguyệt hiện lên vẻ hung ác. Cô ta cúi đầu nhìn đứa trẻ không có cảm giác kia, cắn môi nói: “Con à, con đừng trách mẹ, chỉ cần mẹ lấy được tiền thì mẹ sẽ để con được ra đi một cách thanh thản”

“Anh ta không yêu con, không sao cả, chỉ cần cho con tiền là được rồi.”

Dứt lời, cô ta cúi xuống ôm đứa bé lên, vẻ mặt kiên định đi ra ngoài, “Mẹ, một trăm nghìn đâu?”

Mẹ Bạch ôm chặt túi của mình, “Nguyệt Nguyệt, con...”

Bạch Nguyệt bước lên gỡ tay mẹ Bạch ra, sau đó, cô ta gọi điện thoại cho phóng viên.

Một lát sau, có ba bốn phóng viên chạy tới bệnh viện, Bạch Nguyệt lấy một trăm nghìn chia cho bọn họ, “Hôm nay phải nhờ các vị rồi”

Mẹ Bạch thấy Bạch Nguyệt cho hết một số tiền lớn như vậy thì rất đau lòng, nhưng thấy dáng vẻ của con gái, bà ta lại không dám nói gì.

Một đám người đi tới đồn cảnh sát, đợi hơn nửa tiếng mới thấy Thi Cẩm Ngôn tới.

Thấy điệu bộ bình tĩnh của anh, Bạch Nguyệt cảm thấy giận mà không có chỗ xả.

Có điều, hôm nay cô ta rất lý trí.

Cô ta rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Thi Cẩm Ngôn, chúng ta giải quyết riêng. Anh thấy sao?”

Khuôn mặt lạnh nhạt của Thị Cẩm Ngôn hiện lên vẻ kỳ lạ, “Giải quyết riêng như thế nào?”

Bạch Nguyệt nhìn anh, “Tôi cho anh hai lựa chọn. Một là bồi thường cho mẹ con tôi năm triệu, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền anh và Tư Tĩnh Ngọc nữa. Hai là mỗi tháng cho tôi một trăm nghìn, cho đến khi con được mười tuổi. Tôi biết tiền sinh hoạt này hơi nhiều, nhưng tình hình của con đặc thù. Huống hồ, chút tiền đó trong mắt anh chẳng là cái gì cả. Dùng tiền tiểu tại, đối với anh mà nói, năm triệu không đủ mua một căn nhà nữa”

Chuyện cho tới bây giờ, Bạch Nguyệt thật sự nghĩ thông rồi. Cô ta không muốn xen vào giữa Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc nữa. Cô ta chỉ muốn tiền mà thôi, cho cô ta năm triệu, cô ta sẽ về quê sống.

Thật không ngờ, cô ta vừa ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt giễu cợt của Thị Cẩm Ngôn. Anh lạnh nhạt nói: “Năm triệu là không nhiều...”

Lúc Bạch Nguyệt đang thầm vui vẻ, trong khi vẫn đang cho rằng Thi Cẩm Ngôn sẽ đồng ý đề nghị này thì anh nói tiếp: “Tại sao tôi phải cho cô?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui