Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Dường như Tư Tĩnh Ngọc muốn tránh né ánh mắt của Thi Cẩm Ngôn nên không nhìn anh ta, chỉ nhìn Tư Chính Đình nói: “Nhà bọn chị bị ngấm nước, lâu như vậy mà vẫn chưa sửa xong nên mấy ngày này chị ở đây, hai đứa đừng chê chị phiền đó!”

Tư Chính Đình nhíu mày, “Thế anh rể…”

“Anh ấy ở công ty.” Tư Tĩnh Ngọc khoát tay nói, “Mỗi ngày đều rất bận, chẳng bao giờ về nhà cả. Nếu không thì làm gì có chuyện nửa năm rồi mà nhà vẫn chưa sửa xong.”

Nói đến đây, Tư Tĩnh Ngọc nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Thôi được rồi, sắp chín giờ rồi, nếu anh không đi thì không kịp đâu.”

Thi Cẩm Ngôn híp mắt lại, “Không kịp thì có thể không đi!”

“Đừng! Lúc em gả cho anh, đã lập chí phải làm vợ ngoan vợ hiền. Nếu anh không đi thì có khả năng ngày mai nhân viên công ty anh lại đổ tội hết lên đầu em.” Tư Tĩnh Ngọc cười tủm tỉm nói.

Nghe vậy, khóe môi Thi Cẩm Ngôn hơi nhếch lên, “Ừm được rồi, lần này em trở về thì ở lại Bắc Kinh một thời gian, đợi anh hết bận anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”

Tư Tĩnh Ngọc vừa định nói gì đó thì Thi Cẩm Ngôn lại nói tiếp: “Em không thể bỏ bộ phận thiết kế thời trang của Đế Hào như thế được. Hơn nữa, sắp đến lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập tập đoàn rồi, em nhẫn tâm giao hết tất cả những chuyện này cho Chính Đình? Đừng quên bọn họ đang trong thời kì tân hôn.”


Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền nhíu mày, trừng mắt nhìn Thi Cẩm Ngôn. Thi Cẩm Ngôn thản nhiên nhìn cô, ánh mắt kiên định dường như muốn nói, nếu em không đồng ý thì anh sẽ không đi. Bây giờ, Tư Tĩnh Ngọc thật sự không muốn cùng anh ta ở dưới một mái nhà, huống hồ...

Tư Tĩnh Ngọc nhìn thoáng qua Tư Chính Đình. Mấy tháng không gặp, em trai vốn đã gầy lại thêm gầy. Nửa năm qua, cô ở bên ngoài chạy nhảy khắp nơi, giao toàn bộ tập đoàn to lớn cho em trai, nghĩ lại năm nay nó cũng chỉ mới 24 ~ 25 tuổi.

Cô thật sự quá thiếu trách nhiệm.

Tư Tĩnh Ngọc im lặng rồi gật đầu, “Được rồi, em sẽ hủy lịch trình, ở lại Bắc Kinh thêm một tháng.”

Hai bên mỗi bên lùi một bước, Thi Cẩm Ngôn cũng không ép cô quá mức nữa.

Sau khi tiễn Thi Cẩm Ngôn rời khỏi biệt thự, lúc ba người xoay người về phòng, Tư Chính Đình nhìn Tư Tĩnh Ngọc nói một cách đầy thâm ý: “Chị, anh rể là một người khó có được.”

Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, sau đó ngẩng đầu cười, “Đúng vậy, cũng không xem là ánh mắt của ai. Có điều, em dâu cũng rất tốt!”


Nói đến đây, cô cười với Trang Nại Nại rồi nói sang chuyện khác, “Chị đã ở lại, vậy ngày mai có đi làm không?”

“Tùy chị thôi.”

Tư Tĩnh Ngọc cười hì hì, “Quyết định như vậy đi. Bộ phận thiết kế thời trang cứ giao cho chị, còn những chuyện khác thì đừng tìm chị, em biết chị sợ nhất là phiền phức mà.”

Tư Chính Đình gật đầu.

***

Nằm ở trên giường, Trang Nại Nại nhớ lại nguy cơ giữa Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn. Trong lòng thầm cảm thán, không biết người nhà họ Tư trúng phải lời nguyền gì mà sao hôn nhân của ba người họ đều không hạnh phúc?

Không, không nên nói như vậy.

Trang Nại Nại nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, liền không nhịn được hỏi, “Tư Chính Đình, hôm nay anh… sao anh không hỏi?”

Biết rõ là cô đang nói dối, vậy mà không hỏi nguyên nhân thật sự, còn rất quan tâm cô. Tất cả làm cho Trang Nại Nại có cảm giác không thật, hạnh phúc tới quá nhanh, làm cô thấy hoảng hốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận