Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Editor: Nện Nện

Trang Nại Nại sững sờ: " Bà, Bà nói cái gì?"

Lý Ngọc Phượng mở miệng: "Ta mới là mẹ của con. Năm đó ở bệnh viện tổng hợp, ta đã sinh ra con, sau đó là người phụ nữ này đã trộm con đi, ta với cha của con, đã tìm con hơn hai mươi năm."

........

Trang Nại Nại thế nào cũng không nghĩ tới, người cô gọi mẹ nhiều năm như vậy, đột nhiên bây giờ lại không có quan hệ gì với cô

Tất cả tâm tình trong nháy mắt bị lấy sạch, cả người cô ngây ra, đầu óc trống rỗng.

Cố Đức Thọ nhíu mày nhìn Lý Ngọc Phượng thở dài, đi lên phía trước, do dự một chút, đưa tay lên vỗ vào bả vai của cô:" Con gái, nhiều năm như vậy,con chịu khổ rồi."

Sau đó cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn người đang trốn ở phía sau mình, mẹ cô ngỡ ngàng.

Chuyện này..... Làm sao có khả năng?!

Cô suy nghĩ đủ điều về việc không có ba, nhưng cô chưa từng hoài nghi mẹ của mình.

"Không, tôi không tin..... " Trang Nại Nại lắc đầu, chuyện này, cô căn bản không có cách nào tiếp nhận được.

Lý Ngọc Phượng nhíu mày, lộ ra vẻ không bình thường, bà nhìn thư ký gật đầu một cái, thư ký lấy điện thoại di động ra đưa cho Trang Nại Nại, Lý Ngọc Phượng thanh âm vô cùng bình tĩnh: "Đây là hơn hai mươi năm trước, camera ở bệnh viện phụ sản đã quay lại."

Trang Nại Nại cúi đầu.

Dù cho hình ảnh không rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra, đích thật là mẹ cô bây giờ, lén lén lút lút vào phòng sinh của Lý Ngọc Phượng, trộm đi đứa bé.

Chứng cứ xác thực.

Trang Nại Nại cảm thấy thế giới như sụp đổ

Cô bước chân lảo đảo, không đứng thẳng được

Mẹ Trang Nại Nại nhất thời cầm chặt tay nàng, "Nại Nại, con làm sao vậy? Có người bắt nạt con?"

Nhìn mẹ, Trang Nại Nại đột nhiên nước mắt tuôn trào.

Mẹ tuy rằng bị bệnh, nhưng cả người hết sức sạch sẽ, cuộc sống quá khó khăn, làm cho cô nhìn qua so với Lý Ngọc Phương già đi mười tuổi.

Khi còn bé, mỗi lần cô bị bệnh, mẹ luôn luôn dịu dàng chăm sóc ở bên cạnh cô, mẹ cô tuy thân thể không tốt, nhất là mắc bệnh hen suyễn, nhưng dù mẹ như vậy, dùng thân thể yếu ớt, để bảo vệ cái nhà này.

Mẹ như thế, tại sao lại có thể là người xấu được chứ?

Mẹ Trang Nại Nại không rõ vì sao, đưa tay ôm lấy cô, vuốt nhẹ phía sau lưng cô: "Nại Nại không khóc, mẹ mua kẹo...... "

Lúc này, Trang Nại Nại đột nhiên phát hiện, cô với mẹ quả thật nhìn không có điểm gì giống nhau, nhưng đối với Lý Ngọc Phượng cùng Cố Đức Thọ lại giống đến mấy phần.

Lòng cô càng thêm chua xót, không biết nên làm gì, cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đưa tay ra ôm lấy mẹ.

Nhìn hai mẹ con cô dịu dàng như thế, Lý Ngọc Phượng tròng mắt thu nhỏ lại, tâm tình đột nhiên bạo phát, căm hận chỉ vào mẹ Trang Nại Nại mở miệng: " Người phụ nữ này trộm đi con gái của tôi, để mẹ con chúng tôi ngăn cách hơn hai mươi năm! cũng làm cho con bé chịu nhiều khổ cực như vậy! Tôi muốn đi báo cảnh sát, khởi tố bà ta, tôi nhất định phải đế phát luật trừng phạt bà ta!"

"Không được!" Trang Nại Nại theo bản năng kêu lên: "Không thể như vậy!"

Mẹ cô hiện tại cả người ngơ ngác, cái gì cũng không nhớ nữa, Trang Nại Nại không muốn chỉ nghe lời nói từ một bên.

Hơn nữa khi còn bé, mẹ cô đối tốt với cô như vậy, có câu nói"sinh con không bằng nuôi con", vì lẽ đó, coi như thực sự là mẹ đã trộm mình, Lý Ngọc Phượng như thế nào lại nhẫn tâm, để người chăm sóc cô hai mươi năm qua vào ngục giam?

Lý Ngọc Phượng nghe cô nói thế, nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trang Nại Nại:" Con làm sao có thể nhận người đã trộm mình làm mẹ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui