Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Cố Đức Thọ cuối cùng cũng có vẻ dịu đi.

Lý Ngọc Phượng bụm mặt khóc lớn lên.

Trang Nại Nại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.

Lý Ngọc Phượng đột nhiên ra tay dứt khoát như vậy là vì bảo vệ Cố Tinh San.

Bà ta thật sự xem nhẹ cô.

Chuyện bản thảo thiết kế đã đến nước này, cho dù cô cầm bản thảo thiết kế của nhà họ Cố đi tìm Tư Chính Đình giải thích thì anh sẽ tin sao?

Nghĩ tới đây, cô nhếch môi cười giễu.

Trang Nại Nại đứng lên, nhìn Lý Ngọc Phượng và Cố Đức Thọ, “Đế Hào không phải nơi Cố Tinh San muốn vào thì vào. Cho nên chắc chắn bên trong Đế Hào có người phối hợp với nó. Mấy người tốt nhất hỏi cho rõ, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề.”

Lý Ngọc Phượng không nói gì, Cố Đức Thọ gật đầu.

Trang Nại Nại không muốn nhúng tay vào chuyện bản thảo thiết kế nữa.

Trong sạch tự mình biết, đợi Tư Tĩnh Ngọc trở về, mọi chuyện sẽ rõ ràng mà thôi.

Với thủ đoạn và năng lực của Tư Chính Đình, nhất định có thể điều tra ra nội gián của Đế Hào. Còn cô bây giờ… đã biết rõ sự thật, nhưng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trang Nại Nại ra khỏi nhà họ Cố, thấy xe thể thao của Tô Ngạn Bân vẫn đậu cách đó không xa liền từ từ đi tới.

Ngồi lên ghế sau, cô có cảm giác mệt đến nỗi không còn sức để nhúc nhích ngón tay.

Tô Ngạn Bân hỏi: “Đi đâu?”

Đi đâu?

Trang Nại Nại lộ ra vẻ mặt mê man.

Đúng rồi, bây giờ cô nên đi đâu?

Cô muốn tìm mẹ, nhưng trước khi tìm mẹ, cô cần phải chuẩn bị vài việc.

“Đến thôn Tây Bát Lý.”

***

Sau khi Trang Nại Nại rời đi, phòng khách nhà họ Cố yên tĩnh trong mấy phút.

Lý Ngọc Phượng đột nhiên đứng lên nhìn Cố Đức Thọ nói: “Bây giờ dù có bắt nội gián trong Đế Hào thì cũng không thể nào dập tắt lửa giận của ngài Tư, sẽ không cứu được công ty. Tôi nghĩ ra được một cách, có thể giúp doanh nghiệp Cố Thị tránh bị khởi tố.”

Cố Đức Thọ sửng sốt, “Cách gì?”

***

Phòng làm việc ở tầng cao nhất của Đế Hào là nơi có ánh sáng tuyệt vời, đáng ra phải nên ấm áp nhưng cả tầng lầu đều bị áp suất thấp trên người Tư Chính Đình bao phủ.

Tất cả nhân viên không ai dám thở mạnh.

Ting!

Tiếng thang máy vang lên, Quý Thần đi tới, thấy ông chủ đang yên tĩnh cúi đầu làm việc. Không biết có xem văn kiện trong tay hay không, nhưng trên bàn chưa có văn kiện nào được ký tên.

Quý Thần rối rắm đứng ngoài cửa phòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa đi vào, “Ông chủ, chuyện bản thảo thiết kế có tiến triển mới.”

Lúc này Tư Chính Đình mới có phản ứng, anh ngẩng đầu nhìn Quý Thần bằng ánh mắt lạnh nhạt.

“Bộ phận pháp chế vừa nhận điện thoại của luật sư đại diện bên doanh nghiệp Cố Thị, bên đó nói… nói…”

Tư Chính Đình nhíu mày, khàn giọng hỏi: “Nói cái gì?”

Quý Thần cúi thấp đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, “Bọn họ nói bọn họ dùng tiền mời bà chủ thiết kế cho bọn họ. Không biết tại sao nó lại trùng ý tưởng với TZ. Bọn họ nhờ chúng ta xác định chuyện trộm bản thảo thiết kế có phải thật hay không, nếu là thật thì bọn họ muốn khởi tố bà chủ tội lừa đảo.”

Ngay cả Quý Thần cũng ngại mở miệng nói chuyện này, vậy mà Cố Đức Thọ lại có thể làm ra. Đúng là quá âm hiểm! Ông ta đẩy con gái mình ra làm bia đỡ đạn.

“Rắc” một tiếng, cây bút trên tay bị Tư Chính Đình bẻ gãy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui