Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tô Ngạn Bân ho khan một tiếng, sau đó lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền ra, “Tôi nghe các cô nói định cho thuê căn nhà này? Trong này có hai trăm nghìn, để tôi thuê đi!”

Lâm Hi Nhi: “...”

Lâm Hi Nhi nhìn tấm thẻ trong tay, mãi lâu sau mới chớp đôi mắt đẹp hỏi, “Này, không phải là anh thích Nại Nại đấy chứ?”

Vì thích cô, nhận ra cô lưu luyến nơi này nên mới bỏ tiền thuê lại, giữ nó lại cho cô.

Chỉ một câu nói đã khiến Tô Ngạn Bân ho sù sụ, ho đến đỏ bừng cả mặt. Anh ta kích động xua tay: “Cô nói linh tinh cái gì đấy? Tôi sao mà thích cô ta được? Mồm mép tép nhảy, xuất thân thấp kém, vừa đần vừa vụng! Có chỗ nào giống con gái chứ?”

Lâm Hi Nhi: “... Tôi chỉ đùa chút thôi, anh kích động như thế làm gì?”

Tô Ngạn Bân: “...”

Trên đường quay về, tim Tô Ngạn Bân đập như sắp vọt lên cổ. Lời Lâm Hi Nhi cứ văng vẳng bên tai: “Không phải là anh thích Trang Nại Nại đấy chứ?”

Mẹ nó!


Anh ta sao có thể là loại đàn ông đê tiện thích vợ của bạn được?

Tô Ngạn Bân vỗ vỗ vào mặt mình, nhưng lúc đến trước cửa căn nhà trệt thì lại chột dạ, không dám vào.

Tô Ngạn Bân chửi thề một tiếng, cảm thấy bản thân vẫn nên giữ khoảng cách với Trang Nại Nại thì hơn. Vì vậy bèn ngồi ngoài chờ Lâm Hi Nhi mua đồ về rồi mới vào nhà cùng.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Trang Nại Nại vào bếp đun nước chuẩn bị nấu cơm.

Đại gia Tô Ngạn Bân ngồi vắt chéo chân trong phòng khách, Lâm Hi Nhi vào bếp giúp Trang Nại Nại nấu cơm, cô nhỏ giọng hỏi, “Nại Nại, cậu nghĩ kĩ chưa?”

Trang Nại Nại ngây người.

Nghĩ kĩ chưa?

Có lẽ là rồi.

Lâm Hi Nhi thở dài, “Nại Nại, năm năm xa cách cậu vẫn không quên được anh ta. Vất vả lắm mới kết hôn được, cậu thật sự không chịu nổi nữa sao?”


Trang Nại Nại không biết nên trả lời như nào.

Năm năm qua, trong trí nhớ của cô, tình yêu mà cô dành cho Tư Chính Đình không hề thuyên giảm đi chút nào. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cô không yêu nổi nữa. Năm năm xa cách, bọn họ đã không còn là bọn họ của năm đó từ lâu. Cô bị cuộc sống mài mòn đi sự sắc sảo năm đó, anh cũng đã chẳng còn là chàng trai khó tính ngạo kiều năm nào nữa.

Cô cúi gằm xuống cắt cà chua thành miếng rồi khẽ gật đầu.

Lâm Hi Nhi cắn môi, “Nhưng cậu muốn ly hôn với anh ta, anh ta liệu có đồng ý không?”

Liệu có đồng ý không?

Đều đã không tin tưởng nhau, bọn họ hà tất phải ở cùng nhau nữa?

“Mau nấu cơm đi, mình đói sắp chết rồi!” Trang Nại Nại chuyển chủ đề, nhanh chóng nấu xong ba bát mì nóng nổi.

Tô Ngạn Bân vừa nhồm nhoàm ăn, vừa khinh bỉ, “Ngay cả cái vỏ tôm cũng không có, cả chút thịt băm cũng không, chỉ có một quả trứng trần, cái này mà là đồ ăn hả?”

Trang Nại Nại lập tức với tay sang cướp, “Không muốn ăn thì trả lại cho tôi!”

Tô Ngạn Bân ôm bát đứng dậy, chỉ vài ba miếng đã ăn sạch bát mì, sau đó mới đặt cái bát không xuống bàn, “Hừm, ông đây từ sáng đến trưa không làm gì cả, chỉ cuốc bộ đi chỗ này chỗ kia với cô, có mỗi tô mì mà còn muốn cướp lại? Tôi không ngờ cô lại nhỏ nhen như vậy đấy!”

Trang Nại Nại trừng anh ta, vì Tô Ngạn Bân chí chóe nên không khí trong phòng cuối cùng cũng tốt lên đôi chút.

Lúc Tô Ngạn Bân rời khỏi thôn Tây Bát Lý thì đã là 5h rưỡi chiều. Cả đêm hôm qua không ngủ, anh ta phải về nhà ngủ bù. Nhưng đúng lúc này, Quý Thần lại gọi điện đến, nói Tư Chính Đình hẹn anh ta ăn cơm tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận