Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Lòng cô bỗng run lên.

Từ lúc cô rời khỏi nhà họ Tư từ đêm hôm trước đến bây giờ, Tư Chính Đình vẫn chưa gọi cho cô một cuộc, hay nhắn một tin nào, lúc này… trợ lý Quý gọi điện cho cô, có nghĩa là Tư Chính Đình cuối cùng cũng đã có hành động?

Cảm xúc của Trang Nại Nại phức tạp, cô nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe máy.

Giọng Quý Thần rất khách sáo: “Bà chủ, chào cô.”

Trang Nại Nại cắn môi, hờ hững “ừ” một tiếng, “Có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, người luôn bình tĩnh như Quý Thần cũng có chút cà lăm, “À, chuyện đó… chuyện là… là thế này, tôi… tôi gọi cho cô… là để thông báo cô ngày mai đến đi làm.”

“Đi làm?” Trang Nại Nại giật mình.

Quý Thần trả lời, “Đúng vậy, vì bà chủ bây giờ là người bị tình nghi, nên mỗi ngày cô đều phải đến công ty báo tin. Trước khi điều tra sự việc rõ ràng, xin cô phối hợp với những chất vấn của công ty vào bất cứ lúc nào.”


Nói xong câu đó, Quý Thần không nhịn được cảm giác đau buồn trong lòng: Ông chủ, ngài muốn mỗi ngày có thể trông thấy bà chủ từng giờ từng phút, không muốn để bà chủ rời khỏi tầm mắt của ngài, nhưng cũng đâu cần phải nói thế này! Những câu thế này tổn thương người khác biết bao! Hơn nữa! Quan trọng là sao lại phải là tôi nói!

Bà chủ là người thù dai đến mức nào, cứ nhìn cái tên của Đại Tráng là biết. Chẳng lẽ sau khi chuyện này qua rồi, anh ta phải đổi tên thành Đại Thần sao?

Hu hu hu! Nhiệt liệt đòi… tăng lương!

Trang Nại Nại không biết được tâm trạng phức tạp rối rắm của Quý Thần, nghe nghe thấy câu “xin cô phối hợp với những chất vấn của công ty vào bất cứ lúc nào”, trái tim của cô rốt cuộc vẫn thắt lại.

Rõ ràng cô không phải kẻ trộm, dựa vào đâu mà đối xử với cô như vậy?

Nhưng Quý Thần cũng đã nói như thế rồi, rõ ràng là ý của anh. Trang Nại Nại cắn môi, nở nụ cười lạnh, không nói gì mà chỉ bình tĩnh “ừ” một tiếng, sau đó liền cúp máy.

Cô cúp điện thoại, Lâm Hi Nhi liền tò mò hỏi, “Nại Nại, sao thế? Sao sắc mặt của cậu lại khó coi vậy?”

Trang Nại Nại hít sâu một hơi, lắc đầu, “Không sao.”


Lâm Hi Nhi hỏi, “Vậy cách hay mà cậu vừa nói là gì?”

“Bất kể người mà Lý Ngọc Phượng muốn bảo vệ là ai, muốn lấy được bản thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc thì đều phải nhúng tay vào Đế Hào. Vì thế tớ phải đi làm để bắt cái tên nội gián trong công ty lại, sau đó tìm hiểu nguyên nhân, chẳng phải sẽ biết là ai đang hãm hại tớ sao?”

Mắt Lâm Hi Nhi sáng bừng lên, “Quả nhiên cậu vẫn rành mấy chuyện logic này hơn! Nhưng mà… cậu đã chuyển ra khỏi nhà họ Tư rồi, vẫn có thể đi làm ở Đế Hào sao?”

Vẫn có thể đi sao?

Vừa rồi cô còn đang phải nghĩ xem đi làm thế nào, lấy cớ gì để đi làm, lúc làm việc mà gặp phải anh thì làm thế nào. Nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn, không nói lên được là cảm giác gì.

***

Ngày hôm sau, Trang Nại Nại tỉnh dậy đi làm đúng giờ.

Vì cô đến hơi sớm nên lúc nào công ty, phần lớn đồng nghiệp trong văn phòng vẫn chưa đến. Nhưng mấy đồng nghiệp đã đến thấy cô thì rõ ràng là hơi giật mình.

Trang Nại Nại chào hỏi bọn họ, mấy người đó liền cúi đầu, làm lơ cô. Trang Nại Nại cũng không để tâm, ngồi xuống bàn làm việc của mình.

Một lát sau, Tô Mi cũng tới, thấy cô thì hết sức kinh ngạc: “Trang Nại Nại, sao cô lại đến đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận