Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tư Chính Đình tận mắt thấy Trang Nại Nại đi vào tòa nhà của tập đoàn nên rất chắc chắn là cô đã đi làm rồi. Sau khi vào thang máy VIP dành cho tổng giám đốc cùng với Quý Thần, ánh mắt anh liền nhìn chằm chằm vào nút bấm tầng 18. Nghĩ đến chuyện hôm qua cô ngủ cả ngày trong căn nhà trệt, hôm nay lúc đi làm còn ngồi ngủ gật trên xe buýt, chẳng hiểu sao anh bỗng hơi lo lắng cho sức khỏe của cô. Thầy thuốc Trung y đã nói cơ thể cô yếu ớt, phải bồi bổ tử tế.

Hôm qua anh không nên bảo Quý Thần gọi cho cô mà nên để cô nghỉ ngơi thêm vài ngày, chí ít thì cũng ngủ đủ đã rồi hẵng đến. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn Quý Thần lập tức tối sầm lại.

Ánh mắt đó khiến Quý Thần đổ hết cả mô hôi lạnh: “Ông chủ, lúc TZ đi đã giao văn phòng lại cho tôi. Tôi bỗng nhiên nhớ ra phải đi lấy ít đồ, hay là ngài lên tầng 18 với tôi một chuyến?”

Tư Chính Đình nghe vậy thì ánh mắt nhìn Quý Thần hơi thả lỏng.

Ngay lúc Quý Thần đang thấy thấp thỏm không yên, cho là mình đã đoán sai tâm tư của Đại Boss, lại thấy anh quyết đoán bấm tầng 18.

Quý Thần: “…”

Thang máy lên đến nơi, Tư Chính Đình còn chưa đi được hai bước thì đã thấy phía trước có mấy nhân viên nữ túm tụm lại với nhau, xì xào bàn tán. Anh vốn không định để ý đến, nhưng mấy người đó càng nói càng sôi nổi, giọng cũng liền to dần lên, bất cẩn lọt vào tai anh.

“Trang Nại Nại sao phải trộm bản thiết kế cho nhà họ Cố? Chẳng lẽ cô ta đã ăn tiền?”

“Cô nhìn quần áo cô ta mặc đi, đâu giống đã ăn tiền?”

“Không phải là bị bắt thóp gì đấy chứ? Nên mới phải như vậy?”

“Tôi nói nè, không phải là Trang Nại Nại và tổng giám đốc của Cố Thị kia có gian tình gì đấy chứ?”

“Phì! Cái người đó đã hơn năm mươi tuổi rồi mà?”

“Hơn năm mươi thì sao? Cô chưa nghe nói đến ‘cha nuôi’ à?”

Lời lẽ càng lúc càng khó nghe, Tư Chính Đình sầm mặt dừng chân lại.

Trong đầu Quý Thần chỉ có ý nghĩ, mấy cô gái này ngại sống lâu quá rồi chăng?

Cảm nhận được lửa giận của ông chủ, anh ta vội tiến lên trước một bước. Lúc anh ta đang định cảnh cáo thì lại nghe thấy một tiếng “két”. Một bóng người nhỏ xinh đi ra từ thang bộ sau lưng mấy cô gái kia. Cô quay lưng lại phía họ nên không nhìn thấy mặt, nhưng dù vậy thì Quý Thần vẫn có thể nhận ra đó là bà chủ của mình!

Trời ạ!

Quý Thần thầm kêu lên một tiến, bà chủ nghe thấy những câu mắng nhiếc kia sẽ khổ sở đến mức nào!

Bà chủ sẽ không tức phát khóc chứ?

Quý Thần quay sang nhìn Tư Chính Đình, đến lúc đó ông chủ lại phải đau lòng rồi!

Tiếc là trên mặt Tư Chính Đình không có vẻ đau lòng, ngược lại…

Quý Thần nghĩ, thế quái nào mà sắc mặt của ông chủ đột nhiên lại quái lạ như vậy?

Nghĩ vậy, anh ta bèn dứt khoát đứng tại chỗ, cùng ông chủ xem trò hay.

Vừa xem được một chút, vẻ mặt của Quý Thần cũng quái lạ theo.

***

Đứng sau cửa nghe những câu nhục mạ này, tay Trang Nại Nại bất giác siết chặt. Cái đám này không phân biệt thị phi đã đồn đãi với nhau rồi, lại còn lén bàn tán sau lưng cô, quá đáng quá rồi!

Cô chưa bao giờ là kiểu người nhẫn nhục chịu đựng, trước kia không dám phản kháng trưởng phòng Trương là vì sợ ầm ĩ đến chỗ Tư Chính Đình, nhưng bây giờ… đã trở mặt với anh rồi mà cô còn phải nhịn đám người này sao?

Trang Nại Nại nhếch môi, đẩy cửa cầu thang ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui