Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Mấy người đứng đây nói chuyện phiếm đều là đồng nghiệp trong phòng thiết kế sân khấu. Lúc trước trưởng phòng Trương ức hiếp cô cũng đâu thấy họ đầy chính nghĩa như vậy.

Mấy người kia đang nói sôi nổ, nghe thấy tiếng cửa mở đằng sau liền quay đầu lại, thấy Trang Nại Nại thì cả đám lập tức xấu hổ dừng chủ đề lại. Không hề có vẻ quẫn bách khi bị phát hiện mà lại còn khinh bỉ nhìn cô, rồi quay người bỏ đi.

“Sao lại đi rồi? Nói đi? Sao không nói tiếp nữa?” Trang Nại Nại châm chọc.

Mấy cô gái kia dừng bước, có người quay đầu lại nhìn cô, “Trang Nại Nại, cô phách lối cái gì? Chúng tôi nói cô đấy thì làm sao? Cô sao chép của người ta rồi mà còn lên mặt?”

Trang Nại Nại cười lạnh, “Tôi sao chép? Các cô tận mắt thấy tôi sao chép? Hay là trong tay các cô có bằng chứng? Không có bằng chứng minh mà đồn đãi linh tinh, tôi có thể kiện các cô tội xâm hại danh dự của tôi đấy!”

Một câu xâm hại danh dự của cô khiến đám người này không dám nói lung tung nữa. Nhưng vẫn có người không phục, nói: “Chúng tôi vừa rồi không chỉ đích danh tên họ của cô, cô hoảng cái gì?”

“Ủa, vừa nói xong đã không nhận nữa rồi à?” Trang Nại Nại thò tay vào túi, lấy điện thoại ra, “May mà tôi đã thu âm lại từ trước, nếu không thì đúng là khó nói rồi!”

Cô gái kia liền nóng nảy, “Cô… cô sao có thể làm như vậy? Thật quá thất đức!”


“Tôi ghi âm để bảo vệ danh dự của tôi là thất đức? Vậy các cô nói bậy sau lưng người khác, bị bắt quả tang còn không chịu nhận thì gọi là gì?” Trang Nại Nại phản kích.

Cô gái kia tức phát run, “Trang Nại Nại, cô đừng tưởng mồm miệng sắc bén là có thể che giấu chuyện cô đã làm. Cô chờ đấy, công ty sớm muộn gì cũng điều tra rõ ràng! Đến lúc đó, để xem cô còn có thể kiêu căng như vậy nữa không!”

Một đồng nghiệp khác hùa theo, “Đúng, người làm trời nhìn! Trang Nại Nại, chúng ta cứ đợi đến lúc cô mất hết thanh danh, à, bây giờ cô đã mất hết thanh danh rồi còn đâu. Chúng ta cứ đợi đến ngày hành vi của cô phải trả giá bằng trách nhiệm pháp luật đi!”

Trang Nại Nại ngẩng cao đầu, “Cây ngay không sợ chết đứng, nếu các cô đã chắc chắn là tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật như vậy, hay là chúng ta đánh cược đi?”

Một cô gái tò mò hỏi, “Cược cái gì?”

“Cược xem tôi rốt cuộc có sao chép hay không! Có dám đánh cược một triệu NDT không?”

Sắc mặt đám người liền thay đổi hẳn.


“Một triệu NDT, chỉ sợ các cô cũng không có, vậy hay là bớt một chút, năm trăm nghìn NDT?”

Có người lên tiếng chửi, “Thần kinh!”

“Sao? Chẳng phải luôn mồm nói tôi sao chép sao? Năm trăm nghìn NDT cũng không có, vậy thì một trăm nghìn NDT?”

Đám đồng nghiệp cuối cùng không nhịn được nữa, quay đầu chạy trối chết.

Trang Nại Nại đứng phía sau bọn họ, kêu to: “Này, chút lòng tin vào bản thân mà cũng không có, các cô đúng là kém cỏi chết đi được! Còn nữa, sau này nói xấu sau lưng người khác thì tốt nhất phải xem có ai đứng sau lưng các cô không đã!”

Đám đồng nghiệp càng bước nhanh hơn, cứ như sợ đi chậm một chút là sẽ bị Trang Nại Nại cắn một cái vậy.

Cùng lúc đó, thang máy “Đinh!” một tiếng. Mino xách túi đi ra khỏi thang máy.

Thấy Tư Chính Đình đứng phía trước, hai mắt cô ta lập tức sáng ngời, người quản lý cao nhất của tầng 18 là cô ta, vì thế ngài Tư đến đây chắc chắn là tìm cô ta.

Mino vội vàng sửa sang lại tóc tai, sau đó mới tươi cười đi về phía Tư Chính Đình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận