Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Dù nhìn từ bên cạnh nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt lạnh của anh, chỉ là trong vẻ lạnh lùng đó lại chứa chút hoài niệm.

Chứa chút hoài niệm?

Mino sững sờ, bước chân cũng dừng lại. Sau đó cô ta quay đầu, nhìn theo ánh mắt anh thì liền thấy Trang Nại Nại đang tranh cãi với mấy người kia.

Trang Nại Nại?

Đồng tử của Mino co lại, sao cô ta lại đến đây? Đã xảy ra chuyện như thế rồi, cô ta còn không biết xấu hổ mà đi làm?

Mino siết chặt nắm đấm.

Sau khi Trang Nại Nại khiến mấy người kia tức giận bỏ đi còn dứ dứ nắm đấm sau lưng bọn họ, hung dữ nói: “Hừm, may là các cô trốn nhanh đấy, không thì coi chừng nắm đấm của bà!”

Lời nói thô tục khiến Mino cau chặt mày, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ!

Kẻ lớn lên ở khu nghèo, cả người đúng là sặc mùi chợ búa!


Dáng vẻ này có lẽ sẽ khiến ngài Tư hết hy vọng chăng?

Mino quay đầu lại, cứ tưởng sẽ thấy vẻ ghét bỏ trên mặt Tư Chính Đình, nhưng không ngờ lại thấy khóe môi của anh nhếch lên. Trong chớp mắt đó, khuôn mặt băng giá đẹp trai của anh bỗng xán lạn, rực rỡ vô cùng!

Mino nhìn mà ngây người, từ lúc cô ta vào Đế Hào đến giờ đã ba năm rồi. Trong ba năm qua, cô ta tuy chưa gặp trực tiếp Tư Chính Đình nhưng đã lén ngắm anh biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng anh trước nay chưa bao giờ cười.

Mà lúc này anh lại nở nụ cười.

Tay Mino siết chặt lại, cô ta lặng lẽ thích anh bao nhiêu năm như vậy, hầu như ngày nào cũng suy nghĩ xem làm thể nào để anh cười một cái. Anh cuối cùng cũng đã cười, nhưng lại không phải vì cô ta…

Tư Chính Đình nhìn người phía trước, cảm thấy Trang Nại Nại lúc này cứ như đã trở lại là cô thời học cấp ba. Anh vốn cho rằng cô thay đổi rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, thứ thay đổi chỉ là cảm giác của bọn họ, còn cô vẫn như cũ. Trang Nại Nại thời cấp ba chính là như vậy, mồm miệng sắc bén, chỉ cần bị một chút thiệt thòi thôi là sẽ phản kích. Anh cảm thấy Trang Nại Nại như vậy càng có sức sống hơn.

Mino thì lại cảm thấy cảnh trước mắt đã khiến cô ta ghen ghét đến sắp phát điên rồi. Cô ta hít sâu một hơi rồi tiến lên, nở nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi, “Ông chủ? Ngài đến tầng 18 có việc gì ạ?”

Câu nói đó cuối cùng cũng kéo Tư Chính Đình về thực tại.


Thấy vẻ mặt của anh lại trở lại vô cảm như trước, Mino chẳng hiểu sao lại thấy bực bội, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: “Ông chủ?”

Tư Chính Đình không nhìn Mino mà nói bằng giọng lạnh lùng: “Có phải bộ phận thiết kế rảnh rỗi quá rồi không?”

Mino ngây người.

“Giờ làm việc lại túm tụm nói chuyện phiếm, tôi thấy kỷ cương của bộ phận thiết kế quá lỏng lẻo.”

Mino nghe vậy liền cắn chặt môi.

Ngài Tư lại còn muốn ra mặt thay Trang Nại Nại?

Cô ta vội vàng gục đầu xuống, che giấu tâm trạng bực tức của bản thân, “Ông chủ, tôi hiểu rồi.”

Tư Chính Đình cuối cùng cũng nhìn cô ta một cái, “Tổng cộng có tám người.”

Những người vừa nói linh tinh về cô tổng cộng có tám người, anh sẽ không bỏ qua dù chỉ một người!

Nói rồi, anh cất bước đi về phía trước. Quý Thần theo sát phía sau.

“Quý Thần! Chuyện bản thiết kế sao lại nhiều người biết như vậy?” Tư Chính Đình trầm giọng hỏi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận